hật dí dỏm, khôi hài nhưng nhìn mặt chú tuyệt nhiên không có một nụ cười.
Và không hiểu vì sao từ khi chuyển về đây ở, tôi thấy mẹ cũng chưa cười một lần nào. Tất nhiên là trừ hôm đầu tiên!
Tôi phải đi bộ trong khi lưng đeo cặp sách nặng trĩu và hai tay ôm chặt cái chậu hoa thủy tiên đáng ghét trước bụng. Vì thế mỗi bước đi của tôi đều phải hết sức thận trọng. Phải nhìn đường xem có ổ gà, gạch đá nào khiến tôi vấp ngã hay không. Phải bước chậm và nhẹ nhàng để tránh làm nước trong chậu hoa sánh ra ngoài, làm bẩn cái áo trắng của tôi. Mẹ đã tuyên bố từ năm ngoái, rằng nếu mẹ nhìn thấy vết bẩn nào dây trên quần áo tôi, mẹ sẽ không giặt tẩy nữa mà để thế cho tôi mặc. Mà tôi thì không thích mặc đồ có những vết bẩn. Nhưng phải kể cho các bạn nghe là tôi có thêm tật nữa. Tật hay làm dây mực và những thứ khác như kem hoặc nước sốt, tương ớt lên áo quần!
Cái kiểu đi bộ đầy thận trọng và chậm chạp, vừa đi vừa nguyền rủa cái con nhỏ Hoán Vân đáng chết ấy của tôi, giống hệt như mấy vị thầy chùa mặc áo vàng hở nửa lưng, đầu trọc lóc mà lại chẳng đội mũ nón gì hết, đi chân đất, một tay cầm cái bát đồng, một tay lần tràng hạt, miệng lẩm bẩm tụng kinh niệm Phật mà thi thoảng tôi thấy ở ngoài đường. Có điều ngoại hình của tôi không to lớn được như những vị mặc áo cà sa vàng hở lưng ấy. Và tất nhiên là tôi không từ bi hỉ xả như những vị cao tăng ấy.
Trên đường đi, thi thoảng tôi lại phải dừng lại, hai tay ôm chặt hơn cái chậu cây thủy tiên để hắt hơi. Thế mà có lần chỉ vì hắt hơi mà suýt nữa tôi ngã lao đầu về phía trước. Cái lá của cây thủy tiên chọc vào mũi khiến tôi không nhịn được việc hắt hơi đấy. Tôi hắt hơi liên tục!
Khi tôi về được tới gần trước cửa nhà mình thì tôi thấy con nhỏ Hoán Vân đã có mặt ở đấy. Nó đang ngồi trên yên xe, chống một chân dưới đất. Nhìn bộ dạng thánh thức, phởn phơ của nó tôi thấy mình ghét nó vô cùng vô tận.
Nó nheo mắt nhìn tôi. Cái kiểu nheo mắt giễu cợt chế nhạo tôi thấy quen quen nhưng chả nhớ là đã thấy ở đâu nữa. Nó hỏi tôi cũng bằng giọng giễu cợt và nghe đểu giả làm sao.
- Thế nào, dân thành phố ngố tàu. Đã thấy trọng trách của việc chăm sóc cây thủy tiên đấy chưa? Nhất là với một người luôn phải đi bộ.
- Đồ xà ma nữ. Đồ ác ma đội lốt người!
Tôi điên tiết gào lên.
Con nhỏ Hoán Vân chẳng thèm đếm xỉa gì đến việc tôi gọi nó là ác ma. Mà hình như khi tôi gào lên như thế bộ dạng của tôi mắc cười lắm hay sao mà con nhỏ đáng ghét đó nhếch mép cười. Đúng! Việc nhếch mép cười ở cái thị trấn này bằng tràng cười to khoái trá ở những nơi khác. Mà thà nó hả họng cười tôi còn đỡ tức. Đằng này cái nhếch mép của nó khiến tôi thấy mình giống một kẻ bị chơi khăm ngay trước mắt mà không làm gì được, thế mới ức.
Con nhỏ đó còn lên giọng đàn chị với tôi nữa. Nó hất mặt. - Nói tới mới nhớ. Thế mày đã gặp chưa?
-Tôi sẵng giọng hỏi lại. Bởi cái kiểu hỏi tối nghĩa của nó khiến tôi không biết đường đâu mà trả lời cả.
- Ma!
- Ma?
- Đúng! Ma!
Tôi trợn mắt nhìn nó.
Nó nhìn lại tôi lom lom và lần này nó hỏi một cách rõ ràng hơn. - Mày đã gặp ma chưa?
Tôi bật cười một tràng dài và quệt mũi với vẻ ta đây nhằm thể hiện rõ sự khinh thường con nhỏ láu cá chơi khăm tôi nhưng lại nhát chết.
- Nói mày hay, từ hồi nào tới giờ tao chưa có biết sợ ma là gì. Và vì thế nên chưa có con ma nào dám lại gần tao hết. Nên tao đâu có cơ hội để gặp bất kỳ con ma nào đâu.
Nó nhìn tôi. Nhìn một cách chằm chằm và lập lại câu hỏi của nó một lần nữa.
- Mày đã gặp ma chưa?
Cái cách nhìn của nó khiến tôi chột dạ, liền hỏi lại bằng giọng rất to để thể hiện bản lĩnh của một thằng con trai chẳng biết sợ ma là gì.
- Ma nào chứ?
Lần này con nhỏ lại hất mặt. Nhưng không phải hất mặt với tôi mà chính xác là nó hất mặt về phía ngôi nhà của tôi. Cái ngôi biệt thự cổ được xây dựng theo lối kiến trúc Pháp, nếu làm mắt hiếng đi để nhìn theo kiểu ảo ảnh ba chiều sẽ thấy ngôi nhà như một gương mặt của một người đàn ông biết cười.
- Hồn ma của thằng bé chết trong ấy đấy!
Câu nói của nó khiến tôi thấy rung tim. Đến lượt tôi nhìn nó chằm chằm và hỏi lại.
- Trong nhà của tao có người đã chết?
Khi câu hỏi được thoát ra khỏi miệng tôi, ngay lập tức con nhỏ đáng ghét kéo dài mồm mình ra.
- Thế mày không nghĩ là tại làm sao mà bao nhiêu năm nay mẹ mày không bán được ngôi biệt thự đó à? Bởi vì tất cả mọi người đều sợ và không ai dám mua nó cả.
- Tại sao lại là mẹ tao không bán được ngôi biệt thự này?
Nó trố mắt nhìn tôi như thể tôi là một con quái vật từ thời tiền sử hiện về vậy.
- Vì mẹ mày là chủ của ngôi biệt thự!
- Nhưng tại sao mẹ tao lại là chủ của ngôi biệt thự như vậy chứ?
Tôi huơ tay cố giải thích vì thấy mình vừa nói ra một câu hết sức ngu xuẩn. Tại sao tôi lại không biết việc mẹ là chủ nhân của một ngôi biệt thự được xây dựng theo lối kiến trúc Pháp như thế. Một ngôi biệt thự ở một thị trấn heo hút đến nhàm chán.
- Vì mẹ mày được thừa kế từ một người dì! - Người dì? Của mẹ tao á?
- Không lẽ của mẹ tao.
Con nhỏ xẵng giọng. Tuy thế tôi không lấy làm bực mình vì cho dù nó có xẵng giọng hơn nữa thì cũng đang làm tôi tò mò và thay ngạc nhiên quá đỗi. Mẹ tôi có một người dì nào đó mà tôi không hề biết. Và người dì của mẹ tôi mà tôi không được biết đó lại cho mẹ tôi thừa hưởng một ngôi biệt thự cổ đầy bí ẩn.
Không, chính xác là mẹ tôi cũng hết sức bí ẩn. Vì bà là mẹ tôi mà bà lại không hề kể cho tôi nghe về những mối quan hệ họ hàng của mình, và cả cái ngôi biệt thự này nữa chứ. À, còn cả cái chú Hoan có lòng tốt đến mức tôi phải cảnh giác nữa.
Tất cả đều rất bí ẩn với tôi.
Và cái con nhỏ đáng ghét tên Hoán Vân kia lại đang hé mở một chút ít sự bí