òn khóc nữa, đang nói bi ba bi bô trong lòng ông nội, vừa nhìn thấy mẹ,bèn giơ bàn tay bé xíu ra đòi bế.
Bà nội đón lấy bác gái từ tay ông nội, thơm lên má con. Mắt bác gái vừa đỏ vừa sưng, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, bà phát hiện ra trong ánh mắt bé khi nhìn bá có một thứ gì đó rất kỳ lạ, đó là điều trước đây chưa từng có, bà nhất thời không thể hiểu nổi.
Ông nội cởi áo nằm xuống giường, hỏi: “Cô ta sao rồi?”
Bà nội có vẻ không vui, con gái khóc thành ra thế này mà ông chẳng hỏi có chuyện gì, lại quan tâm đến người phụ nữ mới nhặt về. Bà nội lườm ông một cái, ôm bác gái nằm xuống, vén áo lên cho con bú, “Trên người cô ta không có vết thương, chẳng có một vết thương nào cả”.
“Không phải chứ? Không có một vết thương nào? Thế sao trên áo cô ta có nhiều máu thế?”
“Sao mà em biết được chứ? Người chẳng phải là do anh đem về sao?” Bà nội nói vẻ giận dỗi. “Anh đã phát hiện ra cô ta ở đâu vậy?”
“Ở lưng chừng núi Câu Hồn Nha, anh thấy cô ta hôn mê bất tỉnh, bèn cõng cô ta về đây”.
Bà nội giật thót, một người phụ nữ toàn thân đầy máu giữa đêm khuya khoắt hôn mê ở lưng chừng núi Câu Hồn Nha, nghĩ đến đã khiến người ta phải nổi da gà. Nhưng sau đó bà lại cảm thấy nghi ngờ đối với lời nói của ông, bởi vì bình thường khi đi chiếu phim, ông không bao giờ trở về giữa đêm, bà nghi ngờ ông có mối quan hệ với người phụ nữ đó. Bà hỏi: “Anh nói thật cho em biết, có phải anh quen với người phụ nữ đó không?”
“Có trời đất làm chứng, thực sự không quen biết”.
“Thế tại sao muộn thế anh đột nhiên lại quay về?”
“Nhớ mình…” Ông nội nói dối, nhưng lại có tác dụng rất lớn với bà nội, bà nghe xong lập tức không tức giận nữa. Bà nói: “Anh Thanh Sơn, sáng mai anh lập tức đưa cô ta trở về đi!”
“Trở về đâu? Anh có biết nhà cô ta ở đâu đâu?”
“Vậy anh nhặt được cô ta ở đâu thì đưa trở về đấy”.
‘Thế không được, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu”.
Nghe vậy, bà nội lại nổi giận: “Cái gì mà thấy chết mà không cứu? Trên người cô ta không hề bị thương, hơn nữa, chúng ta vốn chẳng quen biết cô ta, nếu như lúc đó anh gặp một người đàn ông, anh có cõng anh ta về nhà không? Đàn ông đều có cái tính như thế!”
“Nói gì thế?” Thực ra bà nội nói không sai, nếu như lúc đó là một người đàn ông, chắc chắn ông nội sẽ mặc kệ.
“Thì vốn là thế mà. Anh thử nghĩ xem, anh không cảm thấy việc này rất kỳ lạ sao? Con gái nhà lành sao đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở Câu Hồn Nha? Hơn nữa, người đầy máu, còn mặc áo sơ mi nam giới, có trời mới biết cô ta có phải là đã giết người hay không, em không muốn chuốc lấy phiền phức, đợi sáng mai trời sáng, anh phải đưa cô ta đi ngay”.
“Thế thì… ít ra cũng phải đợi cô ta tỉnh lại đã chứ, hỏi xem cô ta sống ở đâu, đưa thẳng cô ta về nhà chẳng phải tốt hơn sao?”
Bà nội nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, nhung em thấy hơi lạ, cô ta không hề bị thương, tại sao lại hôn mê bất tỉnh chứ?’
Thực ra trong lòng ông nội cũng có mối nghi vấn giống như vậy, người là do ông phát hiện ra, ông còn muốn biết đã xảy ra chuyện gì với người phụ nữ đó hơn cả bà nội, nhưng giờ ông không muốn mất công phân tích, dốc sức suốt cả một đêm, ông quá mệt rồi nên chỉ muốn ngủ một giấc thật say. Ông trở người, lầm bầm: “Không nói nữa, anh buồn ngủ lắm, đợi cô ta tỉnh dậy, mình hãy hỏi cô ta”.
Bà nội không nói nữa, luôn cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ, thậm chí có thể nói là kỳ dị, từ trước đến giờ bà chưa bao giờ xuất hiện ảo giác, nhưng tối hôm nay dường như có gì đó không được ổn, còn cả bác gái…, không hề có điềm báo trước, bà nội bất chợt nhận ra thứ kỳ lạ trong mắt bác gái lúc ban đầu, là… nỗi sợ hãi!
Thật không ngờ lại có thể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong ánh mắt của một đứa trẻ mới tròn một tuổi!
“Anh Thanh Sơn!” Bà nội gọi, lay lay ông nội.
“Gì?” Ông nội mơ màng trả lời.
“Tối nay con bé nhà mình hơi khác thường, hình như nó rất sợ hãi, hay là ngày mai đưa nó đi khám?”
Ông nội không đáp lời, mũi phát ra hơi thở nhè nhẹ, ông đã ngủ say rồi.
Gà đã gáy mấy lượt, bình minh đã lặng lẽ đến rồi.
7
Khi người phụ nữ đó tỉnh dậy, đã là buổi chiều, bà nội đun nước cho cô ta tắm gội, rồi lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ để cô ta thay. Sau khi tắm gọi sạch sẽ, bà nội phát hiện ra cô ta tuyệt đẹp, lông mày thanh tú, mắt to tròn, bên dưới chiếc mũi thon là đôi môi mỏng khiến ai cũng xót xa, trông thật dịu hiền yếu đuối, một người đẹp cổ điển như từ trong tranh bước ra, con ngươi mắt trong như nước, làn da trắng như tuyết.
Một người phụ nữ đẹp nhường này lại càng khiến bà nội cảm thấy bất an, không biết bởi vì đố kỵ vẻ đẹp của cô ta hay là cô ta tạo cho người khác thứ cảm giác rất không chân thực, hơn nữa cô không nói gì, từ khi cô tỉnh lại đến giời, cô không hề nói một tiếng nào. Đôi môi mỏng của cô dường như chỉ là để có đầy đủ các nét trên khuôn mặt vậy. Thần sắc đờ đẫn, cứ ngẩn người nhìn về một chỗ, nhưng cơ thể của cô ta đã nói cho bà nội biết, cô ta có tâm sự vô cùng phức tạp.
Nhìn kìa, mười ngón tay đan chặt vào nhau, cho thấy tâm trạng căng thẳng và hoảng loạn. Điều quan trọng nhất là, qua toàn bộ khí chất của cô, dường như cô không thuộc về nơi này, cũng không thuộc về thời đại này, cô trông giống một đại tiểu thư trong thời kỳ Dân quốc. Trên người toát ra nét cao quý và yêu kiều rất tự nhiên không thể nào che giấu được. Cũng có lẽ bởi vì ông nội đã nhìn thấy cô ở Câu Hồn Nha, cộng thêm toàn thân bê bết máu, cho nên bà nội luôn cảm thấy cô không bình thường, thậm chí còn có chút tà khí, chắc chắn cô đang che giấu một bí mật không thể lộ cho người khác biết.
Đến bữa tối, bà nội đưa mắt ra hiệu cho ông nội, ông giả vờ như không nhìn thấy, thế là, bà lại giẫm mạnh chân ông một cái ở dưới gầm bàn, ông lúc này mới đặt bát đũa xuống, ho khan mấy tiếng: “Cô, cô… cô… cô sống ở đâu?” Giọng nói của ông nội thực ra rất khẽ, nhưng hình như đã làm cho cô ta sợ hãi, cô mở to mắt, hoảng hốt nhìn chăm chăm vào ông.
Ông