r />
Tứ Phương cắt lời ông , “Mặc kệ Cao Đông Thành này người là thế nào, Lại Văn không có khả năng như lời chú thay tên đổi họ, mấy người không tìm sai đấy chứ ?” Cho dù Lại Văn có giận anh bao nhiêu, cô cũng đều có khả năng thay tên đổi họ, đi làm tình nhân của người khác .
Vương thúc nói, “Trên thế giới không có người nào giống nhau hoàn toàn , huống hồ đã đối chiếu DNA, quả thật là Lại Văn, còn tin tức tôi không mong muốn nhất nói cho cậu , nhưng nó có thể giải thích vì sao Lại Văn lại như vậy, Lại Văn cô ấy , cô ấy bị mất trí nhớ “
“Hử” xe đột ngột dừng ở trên đường cao tốc, vì dừng gấp bánh xe ma sát trên lòng đường bốc lên trận trận khói trắng . Phía đuôi xe thiếu chút nữa lật lên , mấy tay lái xe phía sau cũng bất ngờ đừng lại không ngừng chửi “Mẹ nó, có biết lái xe hay không a, một thằng ngu ngốc đi chiếc xe mấy trăm vạn , thật sự là mù…”
Tứ Phương không nhìn xung quanh, anh chỉ hỏi Vương thúc “Ý của chú là?”
“Cô ấy sau khi được người đó cứu lên, sau khi được cứu tỉnh cô ấy đã mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện trước kia .”
“Mất trí nhớ? Chú xác định ?”
Vương thúc gật đầu, “Xác định “
Tứ Phương không nói cái gì nữa, anh nhìn thẳng về phía trước , nắm chặt tay lái.
Qua một lúc lâu, anh khởi động xe , ” Quan trọng nhất, Lại Văn còn sống không phải sao?” Anh nói.
Anh nhìn thẳng phía trước , vững vàng lái xe, “Cô ấy còn sống, đây là sự ban ơn lớn nhất ông trời đối với tôi ” giờ phút này, anh không thể không cảm thấy cảm ơn, may mắn Lại Văn được cứu lên. Lại Văn còn sống, cô vẫn còn độ ấm , có máu có thịt , như vậy, đã đủ rồi , Tứ Phương cảm thấy cuộc sống của anh như được bồi đắp . Anh không tìn vào ông trời , nhưng lúc này đây anh tình nguyện hướng lão thiên gia dập đầu, cảm tạ sự ban ân đó .
Tuy rằng phía sau còn có vô số khó khăn chờ anh, nhưng chỉ cần Văn văn còn sống, vấn đề khác đều không là vấn đề, anh tin tưởng chỉ cần anh cố gắng, một ngày nào đó cô sẽ quay về bên anh .
Vương thúc cùng Tứ Phương nói, “Để tối lái xe cho ” Tứ Phương đã bị chấn động quá lớn , có chút cứng nhắc , hai mắt tuy vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân , Vương thúc lo lắng như vậy khẳng định sẽ gặp chuyện không may mất thôi .
Tứ Phương sửng sốt một chút, “Không cần” anh nói.
Tứ Phương xốc lại tinh thần, tốc độ xe càng nhanh… thành phố Đông Hải ở hạ du Vĩnh Châu, bình thường lái xe mất một giờ, Tứ Phương chỉ cần nửa giờ đã vượt qua đường cao tốc.
Ra điểm thu phí , Tứ Phương cùng Vương thúc nói, “bây giờ mới sáu giờ sáng, Lại Văn chắc vẫn chưa dậy , địa chỉ Cao Đông Thành ở đâu? Chúng ta trực tiếp đi qua .”
Vương thúc lo lắng nói, “Tứ Phương, cậu phải bình tĩnh một chút, Lại Văn hiện tại cái gì cũng không nhớ rõ , cậu cứ gấp gáp như vậy khẳng định sẽ khiến cô ấy mâu thuẫn , hơn nữa, Cao Đông Thành người này , cũng cũng không phải là một thương nhân đơn giản, hắn quả thật cũng có một chút bối cảnh.”
Tứ Phương gật đầu, không nói gì.
Sau khi nghe lời khuyên của Vương thúc ,Tứ Phương đem xe chạy đến khu biệt thự người giàu có ở lưng chừng núi Đông Hải .
Địa chỉ Cao Đông Thành ở đây ,là một ngôi nhà nghiêng theo phong cách châu Âu , nó chiếm một khu đất rộng lớn.
Sau khi xác định mục tiêu rõ ràng, Tứ Phương dừng xe ở đối diện biệt thự dưới một tán cây mát .
Vương thúc nói, “Bây giờ còn sớm, tôi giúp cậu mua bữa sáng ” ông nhìn trên đường có một quán cháo gần đây .
Tứ Phương nhìn chằm chằm vào cửa biệt thự, “Không cần, tôi bây giờ không muốn ăn .”
Một lát sau anh lại bổ sung một câu, “Vương thúc ,chú đi ăn đi “
Vương thúc muốn đi mua bữa sáng cho Tứ Phương, Tứ Phương đã mấy ngày rồi ăn cơm không ngon , bây giờ thừa lúc đang chờ ở đây , chạy nhanh đi mua cho anh .
Vương thúc xuống xe chỉ về phía hàng cháo , “tôi qua kia mua cháo .”
Tứ Phương toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm phía cửa , gật đầu cho có lệ.
Thời gian chính là khéo như vậy, Vương thúc vừa mới đi vào hàng cháo , cửa biệt thự bên này liền có động tĩnh.
Tứ Phương khẩn trương đứng thẳng dậy, nhìn cửa được mở ra , một chiếc màu đen Rolls-Royce từ bên trong đi ra, đứng ở ngoài cửa lớn.
Lúc này có một cô gái trẻ đi bên trong đi ra, cô mặc quần lụa mỏng màu đen, dưới chân là một đôi hài màu đỏ , làn da trắng nõn, có một mái tóc thẳng dài cỡ trung bình.
Mắt Tứ Phương không chớp nhìn chằm chằm vào cô gái kia , là … cô ấy …là Lại Văn. Tứ Phương kích động toàn thân run run, trong đầu giống như bị điện giật, mờ mịt , trống rỗng , mê mẩn .
Lúc này, Lại Văn, cũng chính là Cao An An hiện tại, đã ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce, xe sau khi khởi động đi về phía nội thành .
Tứ Phương phản ứng lại, cấp tốc khởi động xe, chăm chú lái theo sau .
Tứ Phương lúc này đã hoàn toàn đã quên mất Vương thúc, anh lúc này chính là chăm chú nhìn chiếc xe phía trước, gắt gao bám đuôi phía sau.
Tứ Phương đi qua quán cháo , Vương thúc vừa vặn gói xong bữa sáng đi ra, ông nhìn thấy xe Tứ Phương, vội vàng tiếp đón , “Tứ Phương, tôi ở trong này…”
Nhưng Tứ Phương đang lúc khẩn trương , tinh thần của anh đang tập trung cao độ , hoàn toàn không có nghe thấy tiếng gọi của Vương thúc. Ngược lại Cao An An ngồi ở ghế phía sau Rolls-Royce nhìn vào quán cháo, kỳ quái lắc lắc đầu.Cô lại nhìn vào chiếc Land Rover ở phía sau , hỏi lái xe, “Xe phía sau là xe gì ?”
Lái xe nhìn qua kính xe , “Là Land Rover.”
Cao An An lại nhìn chiếc Land Rover ở phía sau , lại cảm thấy có chút quen thuộc, cô nghi ngờ hỏi, “Có phải có rất nhiều người lái loại xe này hay không ? “
Lái xe nói, ” Hơn hai trăm vạn, người lái cũng không nhiều.”
Lái xe còn nói, “Xe này hình như đang theo xe chúng ta , cảm giác có chút kỳ lạ , có muốn gọi điện thoại cho tiên sinh hay không .”
Cao An An nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu, “Không sa