ắn , cô vẫn nên gặp hắn nói chuyện một lần , nói cho hắn, cô đã tìm được nhà , cô phải về nhà. Dù sao bọn họ đã từng đứng dưới một mái hiên sinh hoạt lâu như vậy.
Lại Văn cũng lo lắng đến lập trường của Tứ Phương, “Anh đồng ý chứ ?”
Tứ Phương sờ sờ đầu cô ”Chỉ là gặp nhau một lần, không sao, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .”
Lại Văn nắm lấy bàn tay anh , không nói gì chỉ có thể cảm kích anh không thôi .
***
Chu Quân gõ cửa phòng bệnh “Cao tiên sinh, bọn họ đã đến .”
Bên trong phát ra một tiếng nói khàn khàn “Để cho An An vào đi.”
Chu Quân hướng Tứ Phương nói, “Thực xin lỗi Hạ tiên sinh, mời ngài ở bên ngoài đợi một chút, Cao tiên sinh chỉ mời An An vào.”
Tứ Phương mặt không chút thay đổi, không thèm để ý đến lời Chu Quân.
Lại Văn cùng Tứ Phương nói, “Nếu không anh ở bên ngoài đợi một chút, em sẽ cố gắng nói nhanh .”
Tứ Phương nghĩ nghĩ, “Đợi chút” Anh ấn Lại Văn ngồi xuống ghế hành lang, chính anh cùng Chu Quân vào phòng bệnh.
Cao Đông Thành nghe thấy tiếng mở cửa, mỉm cười nhìn cửa vào , chờ nhìn thấy người ,nụ cười của hắn liền cứng lại, không phải An An, là Hạ Tứ Phương.
Tứ Phương không để ý đến Cao Đông Thành, anh vội đánh giá bốn phía phòng bệnh, đây là một phòng bệnh cao cấp, bài trí xa hoa, anh đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở cửa, không phát hiện cái gì, anh tiếp tục đi đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa sổ thủy tinh ra, nhìn ra bên ngoài dò xét, vẫn không có gì, anh vẫn lo lắng, lại kiểm tra tủ đầu giường cùng phòng vệ sinh, đều không có phát hiện dấu hiệu khả nghi gì.
Toàn bộ quá trình, Tứ Phương cùng Cao Đông Thành đều không có trao đổi.
Ra khỏi cửa phòng bệnh, Tứ Phương giữ chặt Lại Văn nói, “Em vào đi,anh ở bên ngoài chờ em , cô gắng nhanh một chút, có chuyện thì kêu anh biết không?”
Lại Văn gật đầu, Chu Quân thở một hơi nhẹ nhõm, anh mở cửa phòng bệnh ra để Lại Văn đi vào.
Lại Văn vừa vào cửa, liền thấy Cao Đông Thành sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, Lại Văn nhất thời có chút hoảng hốt, ở trong ấn tượng của cô, Cao Đông Thành vẫn là người dũng mạnh , bây giờ lại suy yếu nằm ở trên giường bệnh như vậy, giống như người khác chỉ cần một cánh tay đều có thể muốn mạng của hắn, đây là Cao Đông Thành sao? Lại Văn nhất thời không dám đi qua.
Cao Đông Thành thong thả run run nâng tay lên “An An, đến đây ”
Lại Văn trong lòng hồi hộp một chút, vì Cao Đông Thành mà cảm thấy đau lòng , thời điểm khỏe mạnh hắn mạnh mẽ như vậy , nói một không có hai. Cô thoáng trấn định lại tâm trạng , nhìn chăm chú vào Cao Đông Thành , chậm rãi đi đến bên giường bệnh của hắn
Cao Đông Thành nhìn cô, hơi nở nụ cười, “Ngồi đi “
Bên cạnh có một chiếc ghế dựa, Lại Văn kéo tới ngồi cạnh bên giường.
“Trong khoảng thời gian này có khỏe không ?”
“Vâng , tốt lắm.” Lại Văn cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có chút không dám nhìn thẳng vào Cao Đông Thành.
Cao Đông Thành nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Bọn họ nói cô đã khôi phục trí nhớ .”
“Chúng tôi đi đến nơi đã sống qua trước kia, nhìn rất nhiều thứ quen thuộc liền nhớ lại .”
Cao Đông Thành nhìn trần nhà, “Nơi sống trước kia ? … Ha ha, tôi có đôi khi cũng muốn quay về Mỹ, cô biết không tôi đã ở Mỹ nhiều năm, càng già lại càng nhớ đến nơi đó… Có người đã nói, nhớ lại nơi mình sống trước kia thì ý nghĩa là đã già đi…”
“Con người thì luôn nhớ lại nơi mình đã sống ” Lại Văn nói,cô lần đầu tiên thấy Cao Đông Thành bình thản kể lại chuyện của mình như vậy.
“Đúng vậy, lúc còn trẻ sẽ luôn có những thời khắc ngọt ngào như vậy , khi già đi lại thường lấy ra nhớ lại một lần.” Cao Đông Thành nói xong, giống như đang nhớ đến kỷ niệm ngọt ngào trước kia, thanh âm cũng trở nên ôn nhu.
Lại Văn cảm thấy không chỉ lúc còn trẻ, con người mỗi giai đoạn đều có khoảng khắc tốt đẹp, đáng giá để ta nhớ lại, tuổi trẻ khi tình yêu điên cuồng, trung niên sau khi kết hôn , khi người yêu yêu thương che chở,khi già đi con cháu đầy đàn, đó đều là những thứ đáng quý của đời người?
Cao Đông Thành nhìn Lại Văn trước mặt, khổ sở hỏi, “Có thể nắm tay của tôi được không ?”
Lại Văn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, tay hắn vô lực lại run run đưa đến bên giường, đưa gần đến tay cô, khát vọng cầm lấy bàn tay ấm áp nhỏ bé ấy .
“Không được sao?” Hắn hỏi, âm tiết cuối lộ ra sự uể oải cùng nghẹn ngào của hắn.
Lại Văn lắc đầu, vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh lẽo run run của hắn.
Hắn nhìn vào mắt Lại Văn, “Cô biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã rất vui, cô rất giống mối tình đầu của tôi, khi đó tôi mới đến Mỹ, bản chất kém cỏi lại khó sửa , tuy rằng rất yêu cô ấy, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn phản bội cô ấy , lúc cô ấy mất cũng chỉ mới mười bảy tuổi, vì uống thuốc phá thai chất lượng kém mà bị xuất huyết, chết ở trên giường trong phòng cho thuê của chúng tôi , máu khiến cho chiếc giường nhuộm đỏ , lúc cô ấy mất tôi đang ở quán bar uống rượu, cùng những người phụ nữ khác sống phóng đãng , ba ngày sau tôi mới quay lại cái phòng trọ kia , lúc đó mới phát hiện thi thể của cô ấy , mắt cô ấy mở rất to , làm thế nào cũng không khép lại …”
Nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống , hắn lại còn dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại chuyện cũ.
Lại Văn vùi đầu ở trong lòng bàn tay của hắn, nước mắt rơi xuống không ngừng , trên thế giới này, có lẽ chúng ta sẽ không thể hiểu được một số việc làm của người khác, nhưng thật ra , cuộc sống của mỗi người , đều có con đường riêng của họ .
Cao Đông Thành run run nâng mặt cô lên , “Đừng khóc , An An” hắn lau nước mắt cho cô , “Ha ha, có lẽ sau khi tôi chết, người duy nhất rơi lệ vì tôi , cũng chỉ có cô .”
Lại Văn hốc mắt đỏ hồng , “Anh cố gắng dưỡng bệnh, nhất định có thể khỏe lại.”
Cao Đông Thành thấp giọng nở nụ cười, ” Dạ dày đã bị cắt một lần , lần trước may m