u, làm cho cảnh vật trở nên xơ xác, tiết trời bên ngoài se lạnh nhưng không khí bên trong xe vẫn ấm áp. Thỉnh thoảng Dịch Nhân đưa mắt ngắm cảnh vật hai bên đường phố với vẻ mặt cường nghị. Mặc dù trong xe rất rộng nhưng hai người vẫn ngồi sát bên nhau, tận hưởng cảm giác gần gũi, thân quen, khuôn mặt, ánh mắt của Dịch Nhân ngời lên niềm hạnh phúc.
Khổng Dịch Nhân trở về Thượng Hải từ New York, vừa đặt chân xuống sân bay, ông vội vàng tìm đến chỗ Tịnh Ngôn. Sau một chặng bay đường dài và sự chênh lệch về múi giờ làm cho ông cảm thấy mệt mỏi. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Tịnh Ngôn, ông mỉm cười trấn an, “Tịnh Ngôn, em không cần phải lo lắng về những tấm ảnh đó đâu”.
“Vâng”, Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp. Kể từ khi nhìn thấy Dịch Nhân, mọi cảm giác bất an và lo lắng trong cô bỗng tan biến hết. Bao nhiêu năm qua, Tịnh Ngôn đã quen với việc tự mình giải quyết mọi vấn đề, nên khi đối mặt với dư luận về những tấm ảnh, cô có thể đủ bình tĩnh để xử lý vấn đề. Hơn nữa, khi có Khổng Dịch Nhân ở bên cạnh cô càng cảm thấy yên tâm và tự tin hơn.
Trong lúc Tịnh Ngôn đang gặp rắc rối thì Dịch Nhân xuất hiện, đem lại cho cô sự tự tin và nghị lực để vượt qua cơn sóng gió, nhưng Tịnh Ngôn hiểu rằng cũng chính Dịch Nhân đã khiến cô trở nên mềm yếu, do đó cô không cho phép tình cảm lấn át lý trí. Tịnh Ngôn mỉm cười vỗ nhẹ vào vai Khổng Dịch Nhân và nói, “Khổng tiên sinh vừa mới về, hãy nghỉ ngơi đi”.
Thái độ cởi mở và sự quan tâm của Tịnh Ngôn khiến Dịch Nhân cảm thấy ấm áp và hạnh phúc, ông mỉm cười nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt thân thương trìu mến. Chiếc xe dừng lại chính giữa tòa nhà trung tâm, Tịnh Ngôn đang định bước xuống xe thì Dịch Nhân ngăn lại và hỏi, “Tịnh Ngôn, ngày mai cô có kế hoạch gì chưa?”.
“Ngày mai tôi đi làm, ngày nào công việc của tôi cũng rất bận.“ Tịnh Ngôn nhẹ nhàng đáp.
Khổng Dịch Nhân mỉm cười và nói, “Vậy cô có thể sắp xếp công việc, dành một chút thời gian ăn cơm tối với tôi được không?”.
“Điều này thì…”, Tịnh Ngôn tỏ vẻ bối rối, một lát sau cô mỉm cười nói, “Thôi được”.
“Ngày mai gặp lại!” Tịnh Ngôn bước xuống xe, khi vào đến cửa của tòa nhà, cô quay lại nhìn thì thấy chiếc xe của Dịch Nhân vẫn đỗ ở đó cho đến khi cô đi vào trong tòa nhà, Dịch Nhân mới cho xe chạy. Nhiệt độ ngoài trời rất thấp, hai bàn tay Tịnh Ngôn lạnh buốt nhưng trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp.
Tịnh Ngôn vừa về đến phòng làm việc, Phương Tòng Vân đã cho gọi cô lên để hỏi, “Tịnh Ngôn, không có việc gì xảy ra với cô đấy chứ?”
“Không có chuyện gì cả, xin lỗi vì tôi không về kịp tham gia cuộc họp.” Thấy Tịnh Ngôn bình an trở về, Hiệu trưởng Phương Tòng Vân như trút được gánh nặng trong lòng.
“Cô Khổng đó thì sao?”, Phương Tòng Vân không thích bộ dạng kiêu ngạo của Khổng Hy Âm nên khi hỏi về cô ta, giọng của ông có vẻ không thoải mái.
“Nói chuyện với tôi được một lúc, cô ấy bỏ đi ngay.”
“Cái gì?”, nghĩ lại bộ dạng tức giận của Tịnh Ngôn khi gặp Khổng Hy Âm, Phương Tòng Vân không hiểu liền hỏi lại, “Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”.
Tịnh Ngôn mỉm cười bổ sung, “Bố cô ấy đến”.
Tòng Vân hiếm khi thấy nụ cười dịu dàng như thế của Tịnh Ngôn, một lúc sau Tòng Vân mới hiểu ra ý của Tịnh Ngôn, ông nói, “Tịnh Ngôn, lẽ nào cô và Khổng Dịch Nhân…”
“Hiệu trưởng.” Tịnh Ngôn vẻ mặt rất thản nhiên.
“Tôi biết”, Phương Tòng Vân mỉm cười và nói. “Cô đang bận phải không? Cứ đi đi, thực ra tôi biết hết mọi chuyện rồi”.
Đang định quay đi, nhưng khi nghe thấy Phương Tòng Vân nói như vậy, Tịnh Ngôn vội nán lại hỏi, “Hiệu trưởng biết gì cơ?”.
“Tịnh Ngôn”, Phương Tòng Vân mỉm cười nói với giọng rất nghiêm túc, “Cô có biết không, cô có sức hút rất lớn đối với nam giới”.
“Đúng vậy, nên rất ít người đến với tôi, họ luôn tìm cách lẩn tránh tình cảm của tôi có đúng không?”, nói xong cô cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn.
“Không phải là không muốn mà là không dám. Con người chúng ta ai cũng biết tự lượng sức mình, ai dám dùng giun đất để câu cá kình cơ chứ?” Tòng Vân ví von so sánh.
Nghe Tòng Vân nói, Tịnh Ngôn phá lên cười, Tòng Vân cũng cười rất to và nói, “Đúng vậy, ngày mai gia đình tôi tổ chức lễ mừng năm mới, cô đến sớm giúp một tay nhé, Tiểu Long nói đã lâu không gặp cô, cô ấy rất nhớ cô”.
“Lễ mừng năm mới à?” Tịnh Ngôn có vẻ bất ngờ.
Khi thấy Tịnh Ngôn phản ứng như vậy, Phương Tòng Vân liền nói, “Tịnh Ngôn, gia đình tôi có truyền thống tổ chức lễ đón năm mới, cô quên rồi ư?”.
“Tôi biết, chẳng phải là và tháng Hai hay sao? Vẫn còn một tuần nữa cơ mà?” Tiểu Long vừa là vợ vừa là bạn học của Phương Tòng Vân, khi xưa Tiểu Long là một cô gái đẹp, học giỏi, đã hoàn thành luận án tiến sĩ, thời gian còn ở trường thành tích của hai người luôn đứng ở tốp đầu. Khi còn ở nước ngoài, năm nào họ cũng tổ chức lễ đón năm mới có sự tham dự của rất nhiều người, sau khi tốt nghiệp trở về nước, họ vẫn giữ được truyền thống ấy. Hàng năm cứ vào dịp này họ đều tổ chức lễ đón năm mới, bạn bè khắp nơi trên thế giới đều đến Thượng Hải tham dự và chúc mừng cho gia đình họ
“Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bố mẹ của Tiểu Long muốn cô ấy về Canada chờ sinh nên lễ đón Tết năm nay sẽ được tổ chức sớm hơn mọi năm.”
Đúng là Phương Tòng Vân có nói chuyện này với Tịnh Ngôn và cô đã ghi vào lịch công tác nhưng khi nhận lời hẹn hò với Khổng Dịch Nhân cô đã quên mất việc này, làm thế nào bây giờ? Tịnh Ngôn cúi đầu thở dài.
“Sao thế?”, nhìn bộ dạng lưỡng lự của Tịnh Ngôn, Phương Tòng Vân hỏi.
“Tôi biết rồi, Hiệu trưởng, xin hãy yên tâm.” Tịnh Ng