chức hôn lễ xong chúng ta sẽ quay về châu Á”.
“Anh và em ư?”
“Đúng, anh và em” Dịch Nhân khẳng định.
Tịnh Ngôn nhắm mắt thưởng thức niềm hạnh phúc, cô mỉm cười và nói, “Em đang nhớ ngôi nhà ở Thượng Hải, em thấy ở đó là dễ chịu nhất”.
“Căn nhà đó quá nhỏ.”
Tịnh Ngôn mở mắt ra và nói, “Dịch Nhân, anh đừng so sánh với tòa thành này.”
Dịch Nhân mỉm cười, “Anh nhớ rằng em đã từng nói nhà rộng quá rất lạnh lẽo, em không thích đúng không?”.
Tịnh Ngôn gật đầu, “Đúng vậy, em không thích”.
“Công chúa không thích ở trong thành…”, giọng của Dịch Nhân dài ra, “Vậy anh phải thỏa mãn tâm nguyện của em thế nào đây?”.
Chiếc đèn thủy tinh treo tường trong phòng khách tỏa ánh sáng mờ ảo khiến Tịch Ngôn nhớ lại những tấm ảnh treo trong thư viện, nhớ lại tấm ảnh của một gia đình có ba người, nhớ đến người phụ nữ trầm tĩnh trong tấm ảnh đang bế một cậu bé, nhớ đến Như phu nhân theo lời nói của nữ quản gia…
Tịnh Ngôn tựa đầu vào vai Dịch Nhân và thủ thỉ, “Sau khi về Thượng Hải, hai người sẽ thay nhau làm bữa sáng, mỗi người một bữa và cả hai cùng ăn với nhau”.
Dịch Nhân im lặng và ôm chặt Tịnh Ngôn vào lòng, một lúc sau ông mới nói, “Được, anh đồng ý với em”.
Tịnh Ngôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc, cô ngẩng đầu lên mỉm cười, khi nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm suy nghĩ của Tịnh Ngôn, Dịch Nhân lại hỏi, “Tịnh Ngôn, bây giờ em có thể nói cho anh biết, vừa rồi em cảm thấy thế nào không?”.
Tịnh Ngôn định che giấu cảm xúc của mình, nhưng cô không sao giấu nổi với Dịch Nhân.
Tịnh Ngôn đành phải nói thật, “Vừa rồi em có đi tham quan thư viện, em đã nhìn thấy rất nhiều ảnh ở đó”.
“Vậy ư?” Dịch Nhân chau mày hỏi Tịnh Ngôn.
“Trong ảnh có cha, mẹ và anh khi còn nhỏ.”
“Mẹ anh mất từ rất sớm”.
Nữ chủ nhân đời trước của nhà họ Khổng mất rất sớm, chưa đến ba mươi tuổi bà đã qua đời, Tịnh Ngôn thở dài xót xa, “Bà rất đẹp, thật tiếc hồng nhan bạc mệnh mà”.
Tịnh Ngôn phản ứng rất nhanh, cô trừng mắt nhìn Dịch Nhân và nói, “Anh đừng nói lung tung như thế”.
“Anh xin lỗi.” Dịch Nhân vội xin lỗi Tịnh Ngôn, ông mỉm cười và nói, “Anh sẽ cố gắng vượt ra khỏi thông lệ đó”.
Tịnh Ngôn không trả lời, cô vẫn trừng mắt nhìn Dịch Nhân.
Dịch Nhân giơ tay lên thề, “Anh xin thề, anh sẽ nỗ lực đến giây phút cuối cùng, thôi được, em nói tiếp đi”.
Tịnh Ngôn nói tiếp, “Trong thư viện nhiều ảnh như vậy nhưng em không nhìn thấy ảnh của Nhị tiểu thư, nữ quản gia đã nói nguyên nhân cho em biết”.
Dịch Nhân im lặng một lúc sau đó mới lên tiếng, “Bà ta nhắc tới Nhị phu nhân?”.
Tịnh Ngôn biết không thể giấu được Dịch Nhân nên đành phải trả lời thật, “Vâng”.
Dịch Nhân chau mày suy nghĩ rất lâu, sau đó dắt tay Tịnh Ngôn đi vào thư viện, Dịch Nhân lấy một cuốn album trên giá sách đặt xuống bàn mở ra.
Hai người đứng trước bàn, Tịnh Ngôn cúi đầu xuống xem, trong tấm ảnh có một cô gái rất trẻ, dáng người thon thả, dịu dàng, bên cạnh là một bé gái rất xinh, tấm ảnh đen trắng, môi của cô gái đánh son hơi đậm, khuôn mặt trắng như tuyết.
Tịnh Ngôn quay sang nhìn Dịch Nhân, Khổng Dịch Nhân cúi đầu không nói câu nào, một lúc lâu sau ông mới lên tiếng, “Nhị phu nhân, còn đây là Dịch Quần”.
Tịnh Ngôn không biết nói gì, cô liền gật đầu.
“Tịnh Ngôn, có việc này em cũng nên biết.” Dịch Nhâu quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói.
“Chuyện gì thế?”
Dịch Nhân suy nghĩ một lát, gấp cuốn album lại, kéo Tịnh Ngôn ngồi xuống và nói, “Gia đình mẹ anh rất danh giá, khi cha anh kết hôn với bà, gia đình họ Khổng chỉ sống dựa vào gia đình bà, sau này mới phát triển được như ngày nay, điều này em có biết không?”.
“Em cũng đã nghe nói về điều này.” Tịnh Ngôn biết rằng tiếp theo sẽ phải nghe những bí mật của gia đình họ Khổng nên Tịnh Ngôn đã hít thở thật sâu để chuẩn bị tinh thần.
“Thực ra Nhị phu nhân đã sống cùng cha anh từ rất sớm, nhưng khi đó ông không thể đưa bà về ở chung một nhà nên bà phải ở lại nơi đây.”
“Nơi đây ư?”
“Đúng vậy, mãi đến khi Dịch Quần lên bảy tuổi, mẹ anh qua đời bà mới được về làm chủ gia đình họ Khổng.”
Một tòa thành rộng lớn như thế này, bà ở đây với một bé gái nhỏ tuổi làm gì chứ? Tịnh Ngôn đang chờ đợi câu trả lời từ Dịch Nhân, nhìn tấm album cũ kỹ trên bàn cô cảm thấy ớn lạnh.
“Khi đó anh chưa đến mười tuổi, tính tình của Nhị phu nhân rất dịu dàng, đối xử với anh rất tốt, trong lòng anh luôn coi bà như mẹ mình.”
Phức tạp… Tịnh Ngôn tiếp tục gật đầu, đây là một gia đình giàu có ư? Chưa bước chân vào Tịnh Ngôn đã cảm thấy lo sợ.
Dịch Nhân đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn, ông biết trong đầu Tịnh Ngôn lúc này đang nghĩ gì liền an ủi, “Em yên tâm, đó đều là những chuyện trước đây thôi, từ đời anh trở đi sẽ không có chuyện đó nữa”.
“Em biết, anh không cần phải an ủi em đâu, hãy nói tiếp đi.” Chỉ cần quan sát chuyện kết hôn tự do của Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn có thể thấy gia đình họ Khổng đã thoát ra khỏi sự ràng buộc bởi hủ tục phong kiến và thay vào đó là những suy nghĩ và hành động của thời hiện đại.
“Anh đã nói xong rồi”, nói đến đây bỗng Dịch Nhân dừng lại không nói gì nữa.
Dịch Nhân vẫn chưa nói hết các bí mật của gia đình họ Khổng, Tịnh Ngôn im lặng chờ đợi.
“Sau một vài năm chung sống dưới mái nhà của gia đình họ Khổng, Nhị phu nhân lại có thai.” Dịch Nhân chau mày nói tiếp.
“Là em trai hay em gái?” Tịnh Ngôn hỏi xong mới nhớ ra hiện tại nhà họ Khổng chỉ có Dịch Nhân và Dịch Quần.
Dịch Nhân quay sang nhìn Tịnh Ngôn và nói, “ Không có em nào cả, lúc đó tình hình rất phức tạp, cha anh vẫn phải dựa vào gia đình mẹ anh làm hậu thuẫn kinh tế, ông ngoại sau khi biết chuyện này, lo lắng sẽ xảy ra sự tranh giành tài sản giũa ba thế hệ, nên đã gây sức ép với cha anh, mấy tháng sau cha anh không chịu đ