không nỡ lòng nào nhìn con đi
Nói đến đây mẹ Mai Mai bật khóc
- Con cũng biết rồi đấy. 4 năm trước bố con bị tai biến mạch máu não do huyết áp cao đột ngột. Suýt chút nữa bố con…..bố con đã không còn trên đời này nữa. Bố mẹ đã nhiều tuổi rồi, con là con gái nên bố mẹ càng lo. Nếu chẳng may bố mẹ mất thì con sẽ bơ vơ. Hồn nhiên ngây thơ như con sống trong cái xã hội đầy cạm bẫy này mẹ sợ con không kham nổi. Bố mẹ muốn con yên bề gia thất, có người chăm sóc thì bố mẹ mới yên tâm được. Lạc Dương là 1 chàng trai tốt chẳng lẽ con không có chút cảm tình nào với nó?Nghe mẹ nói Mai mai òa khóc. Cô dang hai tay ôm chặt lấy mẹ, nấc lên từng hồi 1 cách xúc động
-Mẹ ơi, con không trách mẹ ép con lấy người con không yêu. Con yêu Lạc Dương, rất yêu anh ấy. Nhưng con lại làm anh ấy tổn thương. Vì con vẫn còn yêu Tử Long. Con yêu cả hai. Mẹ, con tệ quá phải không? Con là đứa con gái buông thả phải không?
Cảm giác tội lỗi len lỏi khắp trong cô. Nó dày vò, nó khiến cô đau
-Con phải làm thế nào đây?
-Con rất ngoan rất đáng yêu. Rồi con sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi-mẹ Mai Mai siết cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô
Nhìn thấy cô đau khổ thế, lòng bà cũng quặn thắt. Nhưng bà chẳng thể làm gì. Chuyện tình cảm không hề dễ chút nào. Bà không giúp được Mai mai. Số phận của cô là do cô quyết định
Mai Mai khóc vì buồn vì day dứt và cũng bởi xúc động trước tấm lòng của bố mẹ cô. Cha mẹ nào cũng thế thôi. Ai cũng yêu con và luôn muốn con được hạnh phúc.Đứa con như 1 mặt trời thứ hai vậy.
Con là nguồn sống nguồn hạnh phúc là niềm tự hào của cha mẹ. Tình cảm ấy thật thiêng liêng và cao quý.
Làm sao cô dám trách bố mẹ chứ? Bố mẹ cô làm vậy chỉ là muốn tốt cho cô mà thôi. Có trách chỉ trách cô quá si tình mà thôi !
Ông Nhật Long bây giờ mới lên tiếng hỏi con lo lắng
-Mai Mai, thế con với Lạc Dương……
-Chúng con chia tay rồi ạ-tiếng Lạc Dương từ ngoài cửa vọng vào
Câu nói của anh khiến bố mẹ Mai mai như chết đứng, mặt mũi tái mét
-Thế này là thế nào? Hai đứa đang xảy ra chuyện gì mà lại chia tay. Sắp cưới rồi, thông báo với hết cả họ hàng thân cạn rồi. Bây giờ lại chia tay. Không lẽ lại hủy hôn hả con?-Mẹ Mai mai thét lên, lòng đau như cắt. Bà ngã khuỵu xuống sàn
Lạc Dương và Mai mai vội vã đỡ bà dậy. Ông Nhật Long vẫn cố giữ bình tĩnh nhưng bà Kim không kìm nổi nỗi lòng. Bà cứ ôm đầu rồi lại tự đấm thùm thụp vào ngực mình. Mai mai phải cố lắm mới giữ yên được tay bà
-Lạc Dương con nói đi. Nói cho bố mẹ nghe có chuyện gì xảy ra-Ông Nhật Long nói gấp gáp
Lạc Dương động lòng trước ông bà Nhật Long. Anh toan định không nói gì nhưng cái gì đến cũng sẽ phải đến thôi.
Anh thu hết can đảm nói ra cái điều phũ phàng với hai con người trước mặt anh-những người anh kính trọng và yêu quí không khác nào bố mẹ đẻ.
Anh đã suy nghĩ kĩ mới quyết định đi đến lời nói dối này. Anh sẽ chấp nhận bị coi là kẻ tàn nhẫn trong mắt bố mẹ Mai Mai để bảo vệ cô
-Bố mẹ đừng trách Mai Mai. Tất cả là lỗi ở con là con không tốt. Con……con đã ngoại tình nên mới khiến Mai Mai buồn. Và con cũng là người đề nghị chia tay trước-Lạc Dương cắn chặt môi. Tim anh đau thắt lại
-Con …..con…..
Ông Nhật Long không nói được gì nữa cứ lắp bắp mãi. Ông đau đớn đến tột cùng vì người ông vô cùng tin tưởng, con rể tương lai của ông lại khiến ông thất vọng đến thế.
Ông coi Lạc Dương như con đẻ vậy mà………….. Ông không tin nổi vào mắt mình.Ngoại tình ư? Lạc Dương đâu phải loại người như thế?! Hay tại ông quá cả tin?????
Nhưng ông vẫn cố giữ sự bình tĩnh, không để huyết áp tăng đột ngột. Ông không muốn đột quỵ lúc này. Ông cần nghe lời giải thích rõ ràng hơn về cái sự việc tày trời kia
Mai Mai cứng lưỡi. Cô nhìn Lạc Dương không chớp mắt. Anh ấy đang nói cái gì vậy? Liệu cô có nghe nhầm không? Không cô không nghe nhầm. Anh ấy đang nói dối vì cô
Cô bỗng giận Lạc Dương vô cùng. Giận vì anh quá cao thượng
Giận vì anh quá yêu cô mà trở nên khờ khạo nói những chuyện không đâu vào đâu.
Giận vì quá tốt quá hoàn hảo
Anh khiến cô phải day dứt phải dày vòMẹ Mai Mai nghe nói thế mà như sấm nổ bên tai. Bà muốn phát điên lên. Bà không biết câu nào là thật câu nào là giả. Bà không biết tin vào cái gì nữa.
Hay cái thế giới này không có gì đáng tin cả. Tất cả chỉ là 1 lời nói dối? Bà vò đầu bứt tai, thét lớn , giọng khản đặc vì khóc quá nhiều
-Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Bà hét lên trong nỗi tuyệt vọng tràn trề. Cái sự thật kinh thiên động địa này khiến bà shock nặng. Bà gào thét , ngất đi trong nỗi đau đớn tột cùng
Lạc Dương vội vã gọi xe cấp cứu đưa bà vào bệnh viện. Mai mai run rẩy, luống cuống chân tay. Cô chẳng biết làm gì cả. Ông Nhật Long lắc đầu ngao ngán cố dỗ dành cô bé
……
Tại bệnh viện……..
Việc cũng không đến nỗi nghiêm trọng, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho bà Kim
Bà ngủ, mệt mỏi.
Ông Nhật Long ở đó trông bà. Mai Mai và Lạc Dương ở sân sau của bệnh viện. Mai Mai đang rất giận Lạc Dương
-Anh có tỉnh táo không đấy? Sao anh nói thế với bố mẹ? Sao lại nhận lỗi một mình? Sao lại nói dối?-Mai Mai vừa nói vừa giật áo của Lạc Dương tức tưởi
-Đây là cách duy nhất. Em không cần lo việc này. Mau mau mà đi nộp hồ sơ xin việc vào công ti của Tử Long đi. Anh không lo được việc đấy cho em đâu. Anh bận lắm.
-Anh….. Lúc nào anh cũng chỉ biết hi sinh cho người khác thế hả? Em là một đứa con gái tồi, sao anh phải khổ vì em chứ?
Mai Mai khóc nấc lên. Cô níu cổ Lạc Dương xuống ôm chặt lấy 1 cách xót xa. Nhưng Lạc Dương vội vã buông cô ấy ra, đẩy sang một bên
-Đừng tùy tiện ôm anh như thế. Anh không phải chồng em cũng không phải người yêu của em
Lạc Dương nói lạnh lùng rồi đi vào phòng bệnh nhân một mình. Anh đáp lại cô bằng một ánh nhìn băng giá, sự băng giá giả tạo.Những nỗi đau trong đôi mắt ấy ngưng đọng lại. Đôi đồng tử chỉ còn một màu khói mờ mịt u