cũng không thể tránh khỏi lời ra tiếng vào.. Có người tốt nhưng cũng không thiếu những kẻ xấu chỉ chờ cơ hội được chọc ngoáy
Khi mọi người đều có mặt đầy đủ, bố Lạc Dương bắt đầu câu chuyện
-Hôm nay tôi gọi mọi người tới đây là để thông báo đám cưới của Lạc Dương và Mai Mai sẽ được hủy bỏ-vừa nói ông vừa khẽ thở dài không giấu nổi niềm xót xa
“Trời ơi………” Tất cả xôn xao. Ai cũng ngỡ ngàng . Cái tin giật gân này là miếng mồi ngon cho những kẻ xấu xâu xé. Bà thím của Lạc Dương là một ví dụ điển hình
-Hủy hôn chỉ thông báo thế thôi à? Phải cho biết lí do chứ?
Bố mẹ Mai Mai , Lạc Dương cứng lưỡi. Không lẽ lại nói ra. Nói thì mất mặt mà không nói thì không xong.
-Là do cháu-Lạc Dương bất chợt lên tiếng-Cháu đã ngoại tình được chưa. Bố mẹ cháu không liên quan. Thím đừng nói nhiều nữa. Cuộc họp gia đình có thể kết thúc ở đấy được rồi đấy
Mọi người sửng sốt trước câu nói hùng hồn của Lạc Dương. Cả gian nhà tĩnh lặng trong vài giây rồi lại ầm ầm lên . Những lời xỉa xói, những lời trách mắng vang lên liên hồi tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp như chợ vỡ vậy
Căng thẳng và nhục nhã là cảm giác của Mai Mai lúc này. Cô đã nhận quá nhiều từ Lạc Dương và những thứ cô cho đi chẳng là bao nhiêu. Cô thấy mình là một kẻ yếu đuối và quá đỗi hèn nhát
Cô cứ liên tiếp dựa vào Lạc Dương, làm anh ấy khổ. Hơn nữa lại khiến bố mẹ anh đau đầu day dứt về cái chuyện ngoại tình giả tạo kia
Mọi người đang trách móc Lạc Dương trong khi kẻ mang nặng tội là cô. Cảm giác tội lỗi len lỏi khắp trong cô như một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim cô, cào xé tâm hồn cô. Nó khiến cô đau, khiến cô bị dày vò thê thảm
Cô không thể chịu đựng cái lời nói dối tày trời này được nữa. Cô sẽ không ngoan ngoãn nghe lời Lạc Dương mà giấu kín cái chuyện này nữa.
Kể cả khi Lạc Dương có thể trách cô hay làm bất cứ chuyện gì khác nếu cô nói chuyện của Tử Long ra, cô vẫn sẽ làm. Người ta có thể **** rủa cô là đứa con gái tồi cô vẫn sẽ làm
Cô không thể để Lạc Dương chịu tội thay cô được nữa. Anh ấy đau đủ rồi.
Cô nghĩ rằng mình cần hi sinh vì ai đó,
cần khiến ai đó cười, cần làm một điều- dù là nhỏ nhoi với ai đó quá cao thượng để lại một ấn tượng tốt đẹp trước khi nói lời từ biệt,
cần bảo vệ một ai đó.
Ai đó mà cô yêu thương, ai đó mà cô kính trọng, ai đó cho cô một điểm tựa suốt bao năm qua……….
Lạc Dương có thể hi sinh vì cô vậy thì tại sao cô không thể?
-Xin mọi người im lặng, cháu có chuyện muốn nói……
Thấy Mai Mai lên tiếng, Lạc Dương vội vã nắm lấy tay cô, bóp chặt. Anh quay nhìn cô ,ánh mắt sắc lạnh có chút gì đó đe dọa. Nhưng Mai Mai không sợ, cô sẽ nói bất chấp tất cả
-Sự thật là Lạc Dương đã nói dối. Anh ấy không hề ngoại tình. Người ngoại tình là cháu !!!!!! Cháu đã yêu hai người cùng một lúc-Mai Mai nói rõ rành từng chữ, ánh mắt kiên định
Lại một lần nữa cả gian nhà yên lặng. Kể cả những kẻ độc mồm độc miệng nhất cũng phải ngỡ ngàng cứng lưỡi trong phút chốc mới bình thường được
Hai con người hoàn hảo kia đang tự nhận lỗi về mình, tự nhận mình ngoại tình. Cái từ nhạy cảm ấy được phát ra một cách trơn tru đơn giản đến mức khó hiểu từ những cái miệng xinh đẹp kia.
Cứ như thể họ đang mở miệng khen một cái váy hay một cái ô tô đẹp thôi. Nhẹ nhàng như một lời nói tầm thườngVà rồi tất cả lại ầm lên như sóng cả. Bố mẹ Mai Mai shock. Bố mẹ Lạc Dương shock và Lạc Dương cũng shock.
Riêng Mai Mai cô vẫn bình thản. Cô bình thản nghe những lời xỉa xói từ bà thím nanh nọc. Cô chỉ ngồi im, bình tĩnh đến mức kiêu ngạo
-À, ra thế. Hoàng Mai Mai, cháu xinh xắn thế kia, bắt cá hai tay đâu có nhằm nhò gì- Bà ta cố nhấn mạnh chữ Hoàng nhằm sỉ nhục gia đình thông gia của ông anh chồng
-Thôi đi, thím im đi cho tôi nhờ. Mọi người có thể về rồi đấy.
Lạc Dương đột ngột gắt lên. Anh không thể chịu nổi khi chứng kiến Mai Mai, bố mẹ cô và bố mẹ anh bị sỉ nhục thế kia
Mọi người giật bắn mình khi đột nhiên nghe tiếng quát lớn. Gian phòng lại im lặng. Rồi lần lượt từng người, chẳng ai bảo ai lũ lượt ra về để lại sáu con người trong căn phòng sang trọng với những dòng suy nghĩ hỗn độn
Đến bây giờ thì bố mẹ Mai Mai đã hiểu mọi việc thế này xảy ra là do Tử Long. Họ buồn và xấu hổ với thông gia vô cùng. Con gái họ mang tiếng là loại lăng nhăng, loại bắt cá hai tay.
Sự việc này khác nào mũi dao nhọn đâm vào tấm lòng yêu thương trời bể ông bà Nhật Long dành cho Mai Mai và cho cả cậu con rể tương lai nữa
Nhưng việc đã rồi chẳng thể thay đổi được. Tình cảm là chuyện khó nói. Người ngoài không thể can thiệp được. Lí do chia tay khiến mọi người đều đau đầu.
Bố mẹ Mai mai và Lạc Dương cũng không muốn quan tâm nữa. Con cái họ đã lớn cả rồi. Họ tin rằng đây là một quyết định đúng đắn. Nếu có duyên Mai Mai và Lạc Dương sẽ quay trở lại bên nhau. Mọi việc sẽ do ông trời quyết định. Họ chỉ có thể hi vọng vào một phép màu của cuộc sống mà thôi ………..
Tại khu vườn sau biệt thự….
Nắng nhẹ. Ánh nắng của một buổi sớm mai phớt lên những cánh tường vy một màu thật đẹp. Những cánh tường vy trắng , hồng khoác thêm sắc nắng lên mình càng trở nên rạng rỡ. Nó đẹp, đẹp long lanh, một vẻ đẹp kiêu sa và quyền quý, trong trắng không chút bụi trần
Bất chợt một cánh hoa rơi xuống thảm cỏ. Một cánh hoa tàn, màu sẫm lại.Gió thổi khiến cánh hoa bay nhè nhẹ rồi rơi xuống mặt hồ. Hồ nước gợn sóng nhỏ đưa cánh hoa ra xa, ngày càng xa………………
Mai Mai lặng người nhìn từng chuyển động nhẹ nhàng của thiên nhiên trong niềm vui nỗi buồn lẫn lộn. Lạc Dương bước đến kéo Mai mai vào lòng ôm lấy cô trong một cái ôm mạnh mẽ nhưng có chút gì tội lỗiMai Mai vội vã đẩy anh ra
-Lạc Dương, anh phạm quy rồi nhé !-Cô cười mỉm- Em không còn bé nữa, em không cần anh chở che. Anh buông em ra đi
Như nhận ra điều gì đó, Lạc Dương nhanh chóng thả lỏng tay buông cô ấ