p gáp – giám đốc bệnh viện ấy là bạn bố tôi
Chiếc xe cứu thương chết tiệt 5 phút sau mới đến. Vết thương của Lạc Dương không sâu nhưng dài và vì thời gian chờ đợi quá lâu, anh ấy đã mất rất nhiều máu
Trên đường tới bệnh viện, Lạc Dương đã được sơ cứu băng lại vết thương, máu không chảy ra nữa. Nhưng Mai Mai vẫn rất lo lắng. Cô chỉ biết khóc và cầu nguyện xin tử thần đừng mang anh ấy đi.
-Cháu có biết chàng trai này nhóm máu gì không? Cậu ấy cần truyền máu ngay bây giờ.
-Cháu có thể cho được. Anh ấy và cháu cùng là nhóm máu O
-Trông cháu gầy yếu thế này,liệu….
Chưa để bác sĩ nói hết câu, Mai mai đã vội vã tiếp lời, vừa nói vừa khóc nấc lên
-Không sao, bác lấy máu ngay đi, cháu không thể để anh ấy chết được!!!!!!
Trước lời cầu xin khẩn khoản của cô bé , bác sĩ đành lấy máu. Trên xe chỉ có 1 mình cô là nhóm máu O.
Tên vệ sĩ đi theo là nhóm AB không thể cho được. Lạc Dương đã mất rất nhiều máu cần 1 lượng lớn để bù đắp nhanh chóng nếu không sẽ nguy kịch đến tình mạng.
Vì đi quá vội vàng bác sĩ đã quên máu dự trữ và cũng tại họ nghĩ mọi việc sẽ chẳng có gì nghiêm trọng.Số phận Lạc Dương giờ đây hoàn toàn dựa vào Mai Mai
Cô đang cố gắng gồng mình lên để cứu sống người cô yêu. Đến lúc này đây, khi tử thần đang vẫy gọi Lạc Dương cô mới nhận ra mình yêu anh ấy nhiều như thế nào !!!! Cô không thể để mất anh ấy được !
Máu trích ra nhiều quá, mặt Mai Mai bắt đầu tái đi
-Thôi, thế thôi, cháu muốn chết à?
-Bác sĩ cứ lấy đi, bao nhiêu cũng được- Mai Mai nhìn nữ bác sĩ ánh mắt tha thiết pha chút tuyệt vọng
-Sắp đến bệnh viện rồi, sẽ có máu ngay thôi. Chàng trai này không sao nữa rồi !
Nghe bác sĩ nói thế, Mai Mai mới tạm yên tâm ngừng truyền máu…….
…….
Tại bệnh viện, tất cả trắng toát 1 màu…. Tẻ nhạt…… đau đớn….
Đã nửa ngày rồi, Lạc Dương vẫn bất tỉnh. Bố mẹ anh và bố mẹ Mai Mai có đến bảo rằng muốn ở với anh nhưng Mai Mai không chịu, cô ấy nhất quyết 1 mình ở lại chăm sóc anh ấy
Mai Mai ngồi bên Lạc Dương, ngắm nhìn khuôn mặt người đã quyết bảo vệ cô tới cùng trong tình trạng nguy kịch. Khuôn mặt vẫn trắng bệch, không chút sức sống.
Đôi hàng mi vẫn nhắm chặt, mệt mỏi , vô hồn. Môi tái nhợt. Anh ấy thở rất khó nhọc, tim đập rất yếu !
Cô nhìn Lạc Dương, đôi môi mím chặt để khỏi run lên bần bật vì đau đớn. Anh ấy đau, cô cũng đau! Cô thương anh, xót xa cho anh nhiều lắm !
Vì sớm nhận ra ý đồ xấu của tên Tổng giám đốc công ti X . Lạc Dương đã quyết không hợp tác với hắn, không trợ cấp tiền cho hắn. Công ti đó đang kủng hoảng tài chính vì mục đích cầu lợi nên tên Tổng giám đốc mới muốn bắt tay hợp tác
Lạc Dương không muốn ảnh hưởng đến công ti nhà Mai Mai nên mới ra nông nỗi này. Càng ngày cô và gia đình càng nợ anh ấy nhiều hơn
Và Mai Mai đã khóc vì bất lực…….
- Mai Mai ,em đừng thút thít trên vai anh nữa, anh thấy đau….-Lạc Dương vừa nói vừa thở dốc , mệt mỏi.
Mai Mai đúng là 1 cô bé vụng về hết chỗ nói., tựa đầu vào đâu không tựa lại tựa lên đúng chỗ bị thương của Lạc Dương +.+
Lạc Dương đã tỉnh được 1 lúc rồi nhưng vì muốn …..giữ hình tượng trước mặt vợ nên đến lúc đau quá rồi mới gọi Mai Mai !( Anh hùng đến thế là cùng. Bó tay =.=)
Mai Mai giật mình, gạt nước mắt định chạy ra gọi bác sĩ nhưng bị Lạc Dương ngăn lại
-Đừng , đừng gọi bác sĩ, em lại đây . Anh bất tỉnh mấy tiếng rồi?
-Anh ở đây 12 tiếng 43 phút rồi. Anh lúc nào cũng bảo em ngốc anh mới là đồ ngốc đấy ! Sao lại chịu trận 1 mình thế chứ?-Mai Mai vừa nói vừa khẽ vuốt mái tóc Lạc Dương nhìn anh ấy âu yếm
Thấy Mai Mai lo lắng cho mình nhiều như vậy,Lạc Dương vui vô cùng, anh ấy cười rất tươi dù đang mệt
-Để anh xem nào, mới không được nhìn em có 12 tiếng thôi mà nhớ quá đi mất. Mà nước mắt em nhiều thật đấy, không khéo phải dùng thùng chứa ấy chứ ?! Anh không chết được đâu, khóc làm gì
Thế em có bị trầy xước chỗ nào không?
Mai Mai khẽ lắc đầu
-Không sao thì tốt rồi, nếu em có mệnh hệ gì thì anh ân hận cả đời mất. Là con trai mà không bảo vệ được người yêu tội nặng lắm em có biết không? (cười)
Đang nói chuyện vui vẻ thì ông giám đốc bệnh viện bước vào, nhìn Lạc Dương, sửng sốt
-Ái chà, cháu tỉnh nhanh hơn ta tưởng đấy, mất nhiều máu thế……Đúng là sức trẻ có khác-rồi ông ấy cười hiền hậu, quay sang hỏi Mai Mai
-Vị hôn thê của cháu đây à? Rất có khí chất đàn ông ! Khá lắm !
Ông ấy nhìn Mai Mai nháy mắt tinh quái vẻ trêu chọc khiến cô bé đỏ mặt
-Thôi, bác không làm phiền hai đứa nữa, có việc gì thì cứ gọi bác nhé!
Đến lúc này Lạc Dương mới chợt nhận ra khuôn măt xanh xao mệt mỏi cùng mái tóc rối bù của Mai Mai. Anh lo lắng hỏi
-Em mệt lắm à? Đầu tóc thế kia mà xem được sao? May cho em là vẫn còn có anh yêu cái sự vụng về của em đấy ^^
Mai Mai chỉ cười rồi chải lại mái tóc. Cô không nói gì đến việc truyền máu của Lạc Dương.
Anh ấy đã âm thầm chịu khổ quan tâm chăm sóc cô, chẳng lẽ cô lại không thể làm được điều tương tự. Máu có thể bù lại được nhưng những nỗi đau thì thật khó phai mờ !!!
…….
Lạc Dương tỉnh lại Mai Mai vui lắm. Cô ấy trở lại với hình ảnh ngây thơ, nghịch ngợm như mọi ngày. Cả ngày cô cứ chạy tung tăng quanh giường bệnh của Lạc Dương, khi thì lấy nước cho anh ấy uống, khi thì đọc báo cho anh ấy nghe……
Không khí trong phòng vui vẻ, ấm áp lạ thường. Chẳng ai nghĩ đây là bệnh viện cả !
Mấy cô y tá thấy thế ghen tị lắm. Anh chàng đẹp trai thế kia cứ liên tục gọi Mai Mai là vợ. Không ghen mới là lạ.
Còn cô nhóc kia cứ kè kè bên cạnh Lạc Dương không cho mấy cô y tá có cơ hội….tiếp cận mục tiêu. Họ đành phải tranh thủ lúc đo thân nhiệt và tiêm thuốc để nói chuyện với Lạc Dương! (^^ Gian xảo)
-Anh tên gì vậy?- cô y tá hỏi, nhìn Lạc Dương bằng đôi mắt …..hình trái tim !
-À…. Tôi à, tôi là Lạc Dương- Lạc Dương lúng túng trả lời
-Woa, tên anh đẹp quá lại đ