ợ thấy điều mình ko muốn thấy. H dùng hết sự mạnh mẽ can đảm của mình mà quay đầu lại nhìn vô màn hình, lại là cảm giác đau nhói xuyên qua tim, máy báo là số điện thoại chính của H đang gọi đến, vậy là tiêu tan hy vọng cuối cùng, H đành phải miễn cưỡng chấp nhận hiện thực cay đắng là ko có T nào trên đời cả, những tin nhắn đó chỉ là do H tự dùng điện thoại này mà nhắn tin qua điện thoại kia cho mình mà thôi, số là số của H nhưng tên lưu lại là số của T.
Đau đớn, thất vọng ,chán nản, H cảm thấy ko còn muốn sống trên cõi đời này làm gì nữa, cảm giác đau đớn của H bây giờ còn hơn là khi có người thân yêu nào đó qua đời nữa. T đối với H ko chỉ như là máu mủ ruột thịt mà tình cảm yêu thương H dành cho T còn hơn cả chị em ruột của H nữa, mặc dù H rất yêu thương những người thân trong gia đình mình nhưng trước giờ H vẫn cảm thấy người thân trong nhà ko có ai là yêu thương lo lắng cho H thật lòng hết, H yêu thương họ thật lòng nhưng dường như họ đối xử với H chỉ hầu như là trách nhiệm thôi chứ ít có sự yêu thương lo lắng, chỉ có T là người duy nhất yêu thương chăm lo cho H mà thôi. Thà là T bị mất tích, bị bắt cóc hay bị tai nạn gì đó, thì ít ra H vẫn còn nuôi hy vọng sẽ được gặp lại T; hoặc nếu như là T ko may qua đời thì những kỷ niệm lúc 2 người bên nhau sẽ phần nào đó sưởi ấm trái tim H, vì dù nếu bây giờ T đã mất nhưng dù sao 2 đứa cũng đã có được 1 khỏang thời gian mạn nồng hạnh phúc bên nhau. Nhưng tất cả ko được như vậy, tất cả những mặn nồng hạnh phúc đó chỉ là giả tạo, là hư vô, là những điều ko có thật và chưa bao giờ xảy ra trên thế gian này. Cảm giác khi bàn tay T ôm lấy khuôn mặt H, cảm giác lần đầu tiên H được hôn vào đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn ấy, cảm giác khi H ôm chặt T vào lòng và cảm nhận được hơi ấm nơi trái tim người yêu, những lời nói âu yếm, những giọt nước mắt giận hờn, những nỗi buồn đau trong tình yêu…..tất cả những thứ ấy chẳng lẽ chỉ là sự hoang tưởng của trí óc thôi sao, nếu chỉ là tưởng tượng ko có thật thì tại sao cảm giác lại thật như vậy, chẳng lẽ cảm giác cùng là lừa dối sao, là tự mình gạt bản thân mình sao.
- KO…. KO THỂ NÀO LÀ NHƯ VẬY ĐƯỢC….H KO TIN….T ƠI EM Ở ĐÂU…VỀ VỚI H ĐI EM, H XIN EM ĐÓ, E Ở ĐÂU VỀ VỚI H ĐI, EM MUỐN GÌ H CŨNG SẼ CHIỀU HẾT. H SẼ KO BAO GIỜ LÀM EM BUỒN EM KHÓC NỮA, SẼ DÀNH THỜI GIAN QUAN TÂM EM NHIỀU HƠN, SẼ KO CHAT CHIT ĐỂ Ý LUNG TUNG NGƯỜI NÀO KHÁC, EM MUỐN H LÀM GÌ H CŨNG SẼ LÀM THEO Ý EM, SẼ CHĂM SÓC EM TỪNG LI TỪNG TÍ CHỨ KO ĐỂ EM PHẢI CHĂM SÓC PHỤC VỤ H NỮA, SẼ LUÔN GIỮ LỜI HỨA VỚI EM,SẼ KO BAO GIỜ NÓI CHIA TAY NỮA….H THỀ, THỀ THẬT LÒNG ĐÓ, H LẤY MẠNG SỐNG MÌNH RA THỀ LUÔN ĐÓ, EM TIN H ĐI, EM Ở ĐÂU…EM Ở ĐÂU…VỀ VỚI H ĐI EM…..
H hét thật to, mặc kệ mấy người hàng xóm có nghe thấy ko H chẳng thèm quan tâm, H chỉ muốn gào lên thật to hết cỡ để mong sao T có thể nghe thấy mà về với H mà thôi. H đã khóc thật nhiều, nhiều đến nỗi bây giờ ko còn nước mắt để chảy nữa, 2 mắt H đã sưng húp lên và đang rất nhức mỏi. Đau…đau quá…đau đến nỗi H ko biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi đau của mình bây giờ nữa, chỉ biết là rất đau mà thôi….Vậy là bao nhiêu ước mơ hy vọng tương lai của H đã sụp đổ, T là tất cả niềm tin hy vọng tương lai của H, H đã đặt tất cả cuộc sống của mình vào T. Giờ đây H chỉ mún chết ngay lập tức để ko phải cảm thấy nỗi đau này nữa mà thôi, sống làm gì khi ko có người con gái mình yêu thương bên cạnh, cố gắng đi làm kiếm tiền làm gì khi về tới nhà ko gặp được người yêu dấu, xây nhà làm gì khi người ta ko thể vào ở với mình, mua xe hơi làm gì nếu ko thể chở người ta đi.
- Aaaaaaaaaaa…..tại sao mình lại bị như vậy, tại sao mình chỉ có thể tưởng tượng ra mà ko thể có được, công việc khó khăn đến mấy mình cũng có thể giải quyết được, vậy tại sao tìm 1 người con gái để yêu thương thì mình lại ko làm được, WHY WHY WHY…Nếu như ngày đó mình đủ can đảm để ngỏ lời với người con gái ấy, nếu như mình đi gặp mặt người con gái ấy, nếu như mình ko nhút nhát mà dám tiến tới với người con gái gái ấy, thì có lẽ mình đã ko chìm đắm trong những suy tưởng tưởng tượng suốt 2 năm qua rồi. Nhưng tại sao, tại sao mình ko thể làm được cái việc nhỏ bé ấy, làm quen với 1 người con gái đâu có gì là khó khăn mà sao mình lại ko làm được, TẠI SAO?????
Tâm trạng giờ đây của H đang rất kích động, đầu óc quay cuồng bởi biết bao suy nghĩ thắc mắc, H ko hiểu tại sao ngày ấy mặc dù mình rất thích người con gái ấy mà lại ko dám tiến tới với người ta, chỉ dám chìm đắm trong những suy tưởng ước ao và làm mọi chuyện trở nên đau đớn như bây giờ. H bắt đầu suy nghĩ, suy nghĩ, biết bao lời tự giải thích được đưa ra, và rồi H đã tìm ra được lời giải đáp cho những thắc mắc trên, đó chính là…gia đình. Từ bé tới lớn H được dạy dỗ rất nghiêm khắc, ba mẹ H luôn đòi hỏi ở con cái những gì tốt nhất, lúc đi học H chỉ biết có học mà thôi, vì ba mẹ H luôn muốn con cái phải chăm lo học hành nên hiếm khi nào cho H đi chơi với bạn bè, vì vậy H có rất ít bạn. Ba H là bác sỹ, mẹ là giáo viên, cả 2 đều đã về hưu, chị H là thạc sỹ Hóa, em trai cũng đang là phó phòng Marketing, bản thân H cũng là bác sỹ làm việc tại 1 công ty, nói chung cũng là gia đình danh giá, vậy nên H ko muốn gia đình mình bị người đời đàm tiếu chút nào. Vả lại H cũng rất yêu thương ba mẹ mình, chị và em của H đều đã có gia đình, chỉ còn lại H mãi vẫn chưa chịu lấy chồng, ba mẹ lúc nào cũng trông ngóng H lập gia đình để có nơi chốn nương tựa sau này về già còn có chồng con lo cho, nếu ba mẹ H mà biết H ko muốn lấy chồng mà chỉ muốn lấy… vợ, chắc ba mẹ H sẽ tức giận lên cơn đau tim mà chết. Hơn nữa tính H trước giờ rất nhút nhát, H sợ nếu để gia đình biết thì mọi người sẽ chửi mắng sỉ vả mình thậm tệ, ko may người ngoài biết được người ta cũng sẽ nói này nói nọ đồn thổi lung tung, H rất sợ phải nghe những lời nói cay nghiệt ấy vì tính H trước giờ rất sĩ diện, bị mọi người chửi mắng sỉ nhục chắc H sẽ đau đớn tủi nhục mà chết quá.
Phải rồi, nguyên nhân chính là vậy, H đã ko vượt qua được ngưỡng cửa của gia đình, ngưỡng cửa của xã hội, ko vượt qua nỗi ngưỡng cửa của chính bản thân mì