!!" Cổ Hạo kinh ngạc hét thảm, đồ đã bị xé rách te tua.
Khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của bá tước không chút biến đổi, y nhẹ giọng nói, nhưng so với Ryan càng tăng ngàn lần tà ác.
"Lại kêu thảm chút! Lão tử thích nhất nghe người ta kêu rên, nghe thật kích động."
Bá tước dùng ngôn ngữ thô tục hoàn toàn không hợp khuôn mặt tuyệt mỹ.
Cổ Hạo liên tục hét thảm, bởi vì bá tước mau chóng xé rách hết đồ anh.
Bá tước vừa xé vừa cười, tựa như họ đang nói chuyện chơi.
"Lại kêu thảm chút, như vậy còn chưa đủ!"
"Không, đừng..."
Cổ Hạo đột nhiên phát hiện tại cái máy nhỏ đi theo bá tước đang ghi hình cảnh anh bị bá tước xé đồ. Anh vặn vẹo thân thể nhưng bất đắc dĩ tay chân bị trói, không thể động đậy.
Anh đáng thương nhìn hướng Ryan, chỉ thấy y duỗi tay làm biểu tình bất lực.
"Xin lỗi, bá tước đã đồng ý cho tôi vị trí tổng giáo chủ, cho nên tôi sẽ không nhúng tay việc giữa các người. Không có cách nào, tóm lại phải có chút giao dịch ngầm chứ, đúng không?"
Y bình thản nói xong thì ngồi ở bên kia, tính toán xem màn kịch thú vị.
Cổ Hạo rốt cuộc hiểu mình lầm đem ác ma xem thành thần linh. Cũng rốt cuộc hiểu được vì sao James nói gặp Ryan thì phải chạy xa chút.
Bá tước hướng máy ghi hình lộ ra nụ cười thuần khiết xinh đẹp nhất, nhưng giọng điệu thật hạ lưu.
"Thân ái James, trò diễn tuyệt nhất lên sân khấu. Ngươi muốn ở trong nhà nhìn xem buổi diễn hay là đến hiện trường gia nhập với chúng ta? Ta không phản đối ba người cùng chơi!"
Xem ra cái máy có thể tiếp sóng đến nhà James, để James lập tức thu hình ảnh.
"A!" Cổ Hạo quát to, bởi vì tay bá tước đã luồn vào trong quần, chạm đến chỗ không nên chạm.
Bá tước mỉm cười nói.
"James, ngươi muốn xem hay không? Ta xé cho ngươi xem, bảo chứng đáng giá tiền! Chắc hẳn ngươi cũng xem rồi đúng không? Tuy đối với ngươi không có gì kỳ lạ quý hiếm, nhưng đối với ta thì khác."
Quần Cổ Hạo bị kéo xuống, chốc lát chỉ còn lại quần lót.
Cổ Hạo bật khóc, hét to.
"James!"
Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng đùng đùng, cửa bị đá văng ra, nổi giận James xông vào phòng. Toàn thân hắn tràn đầy mồ hôi, hiển nhiên từ khi hình ảnh bắt đầu hắn đã chạy tới đây.
"Hai tên biến thái các ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau buông Hạo ra, nếu không ta giết các ngươi!"
Bá tước thân thiết cọ mặt vào Cổ Hạo, cười đến càng đẹp.
"Muốn cái gì còn không hiểu sao? James, người ta yêu ngươi đã lâu, ngươi đâu phải không biết chân tình của người ta? Thế nhưng lần đó ngươi nhẫn tâm đánh một quyền, may mắn không làm hư bộ mặt hoàn mỹ của người ta, nếu không chẳng phải ta đã biến thành xấu xí!"
Thấy James mặt mày xanh mét, bá tước khẽ cười nói.
"Không phải ngươi đã nói ác lắm mà? Nói là gặp ta một lần sẽ giết một lần? Ta ở chỗ này, ngươi tới giết đi!" Nói xong y đỏ mặt. "Người ta nói đánh là tình, mắng là yêu. Có thể để ngươi đánh đánh mắng mắng, ta thật vui sướng."
Bá tước lại có thể nói ra câu buồn nôn như vậy?
Cổ Hạo cảm thấy tên này thật là biến thái.
James sắc mặt trắng bệch, bởi vì hắn nghĩ đến việc xảy ra lúc trước.
Qua một lát, bá tước cười nói.
"Nghĩ lâu như vậy làm gì? Ta xem vẫn là trước tiên thử bé đáng yêu này đi. James, thực xin lỗi, ngươi ra kia chờ chút." Y vừa nói vừa sờ Cổ Hạo, muốn cởi xuống quần lót.
Cổ Hạo bị trói lại không cách nào thoát, đáng thương nhìn James.
Sao James có thể khiến toàn thân trần trụi Cổ Hạo bị tên biến thái hành hạ được!
James cao giọng nói.
"Thả Hạo ra! Tôi đồng ý là được, mau thả hắn ra!"
"Không hối hận chứ?" Bá tước cười khẽ.
Vẻ mặt James vô cùng đáng sợ.
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, mau thả hắn!"
Bá tước cười nói.
"Ngươi cũng nên ra chút thành ý đi? Ryan, đem dây thừng cho hắn, để hắn tự trói. Nếu không hắn lại giống lúc trước suýt chút đánh ta trọng thượng, như vậy chẳng phải ta chịu thiệt?" Y ngừng lại nói. "Quên nhấn mạnh một điểm, phải toàn thân trần trụi trói nha, người ta muốn tốc chiến tốc thắng."
Ryan dưới ánh mắt dữ tợn của James chẳng hề sợ hãi, lộ ra nụ cười hiền lành dễ thân chậm rãi hướng James, vừa nói mát.
"Ta đã sớm nói qua, bá tước vừa mắt ngươi là đời trước ngươi tích phúc. Ngươi lại cứ thà chết không chịu, thật là sống trong phúc không biết phúc. Bá tước chính là mỹ nhân đứng sau hoàng tử a."
James gầm rống nhưng thanh âm kia hoàn toàn không ảnh hưởng Ryan.
Ryan ngược lại cười.
"Ngươi dữ với ta làm gì? Đâu phải ta thượng ngươi, là bá tước muốn lên ngươi nha. Ngươi nên biết bá tước cũng rất được yêu thích, nếu không phải ngươi khiến bá tước thần hồn điên đảo, sao ngài ấy luôn không bỏ được ngươi?"
Cổ Hạo không thể tin tưởng, hùng tráng James lại làm thụ, bá tước xinh đẹp vậy lại là công?
Đây...cũng quá quái dị rồi!
Nghe Cổ Hạo phát ra tiếng kinh kêu, James mặt đỏ rực, Ryan thì cười to.
"Cổ Hạo ngốc, bá tước sao có thể làm thụ? Ngài ấy là bá tước! Khi ngài gặp James đã đối với hắn vừa thấy đã yêu. Đáng tiếc James hoàn toàn không biết phúc, bạo lực đối với ngài, sau này còn lan đến tai hoàng tử, sự việc toàn bộ hoàng cung đều biết."
"Cho nên bọn họ không phải yêu nhau?" Cổ Hạo vô cùng kinh ngạc.