/>
- Này! Chờ đã!
Đường Phong gọi với theo và cũng lao vào cơn mưa tầm tã.
- Tại sao lại chạy đi, xin hãy dừng lại!
Đường Phong vẫn chạy theo, song mắt cậu dần dần không nhìn thấy rõ nữa. Cậu vấp ngã, người ấy lập tức dừng lại.
- Chờ đã..
Cậu khó khăn nói. Có cái gì đó buộc cậu phải giữ chân người này lại bằng mọi giá.
Và rồi, người ấy quay lại, đỡ cậu lên và dìu cậu vào miếu. Cậu không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này nữa, nhưng cậu cảm nhận được sự ấm áp mà tưởng chừng như đã mất rất lâu rồi.
- Tiểu Vũ..
Cậu nói trong vô thức, người ấy khựng lại. Cậu nắm chặt lấy tay của người lạ mặt và nhìn cho thật kĩ. Tay cậu khẽ chạm vào khuôn mặt xương xương, đôi mắt xếch một mí và cả đôi mày rậm, sóng mũi và đôi môi. Những đặc điểm mà Đường Phong không thể quên.
Nước mắt chảy dài, cậu không biết rằng mình đang khóc, cậu ôm chặt lấy người lạ mặt ấy, siết thật chặt như sợ người ấy sẽ lại bỏ đi. Hạ Vũ. Cánh tay rắn chắc ấy cũng giữ chặt lấy Đường Phong. Cơn mưa to như trút nước, lạnh buốt xương, bên trong ngôi miếu hoang có hai tâm hồn đau khổ quyện lấy nhau, nước mắt chảy vào tim, tiếng lòng không biết nói thế nào cho dứt.
Cậu tựa vào người Hạ Vũ, cả hai không ai nói gì mà chỉ nhìn những hạt mưa rơi ngoài kia. Đầu của Đường Phong dường như trống rỗng, chỉ có trái tim đang đập mạnh, lòng ngực nóng ran, quặn thắt. Từng mũi kim vô hình đâm vào tim cậu, đau đến nỗi cậu chỉ muốn la lên và khóc. Đường Phong kéo tay của Hạ Vũ lại, siết chặt cậu hơn nữa. Hạ Vũ khẽ hôn lên tóc cậu. Không gian vẫn tĩnh lặng, không ai nói một lời nào. Tiếng mưa bên ngoài như lớn hơn, nhưng không biết đâu mới mãnh liệt hơn.
Những ngày sau đó, họ cũng chỉ nhìn nhau rồi kết thúc bằng việc hôn nhau. Không ai nói với ai câu nào. Có phải họ sợ những lời nói của nhau, sợ phải nghe, sợ phải đau?
Và cùng với sự im lặng đó, họ sống bên nhau, cả năm trôi qua chưa rời một bước. Thế nhưng, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới, và người đứng ra để kết thúc chính là Hạ Vũ.
Chiều dần tối, Hạ Vũ và Đường Phong cùng nằm trên thảm cỏ xanh mướt, nhìn lên bầu trời. Tay họ nắm chặt nhau.
- Tiểu Phong.
Hạ Vũ khẽ gọi, lòng chợt xốn xang, Đường Phong quay sang nhìn Hạ Vũ.
- Những năm đói kém, nghèo khổ..
Từng chữ từng chữ một, chất giọng trầm ấm ấy gieo vào lòng cậu một cảm giác buồn đau khó tả, đầu không thể nghĩ, tim hẫng mất một nhịp, giữ lấy nỗi đau sâu tận trong lòng, Đường Phong cất lời:
- Tiểu Vũ, xin hãy cứ nhìn lên bầu trời kia... xin đừng...
- Tiểu Phong.
Hạ Vũ ngắt lời. Đường Phong chỉ còn biết chịu đựng, nắm chặt tay Hạ Vũ hơn nữa. Một phần cậu cố bác bỏ, không muốn nghe, một phần lại muốn nghe cho rõ ràng. Cậu biết rằng Đường Võ mất, Hạ Vũ còn sống, giờ đây quay về thì...
- Ngày hôm đó sau khi về ngôi miếu với những thứ tìm được trong rừng...
Hạ Vũ chưa vào trong miếu đã nghe tiếng nói, toàn thân như bị đóng băng. Hạ Vũ không tin vào tai mình trong khoảng khắc đó..
"Tại sao ngươi lại tồn tại?"
Từng tiếng một Hạ Vũ nghe, cứ như nó được nói ra bởi một người xa lạ chứ không phải từ miệng của Đường Võ.
"Tiểu Vũ chỉ quan tâm tới ngươi. Ngươi biết không ngươi chỉ là một thằng ngốc, một thằng yếu đuối, là gánh nặng cho chúng ta. Ta đói khát, thức ăn kiếm được không nhiều nữa, ngươi luôn là người được ăn nhiều nhất, nếu không có ngươi thì tốt biết mấy, có lẽ bây giờ ta đã không như thế này!"
Tay của Hạ Vũ run run, bắt đầu không kiểm soát được mình. Đó là thứ mà người ta gọi là anh em đấy. Thấy sao thật đau lòng. Vừa nói, Đường Võ vừa nhếch mép cười khổ, mặt lạnh tanh, vẻ thù hận tràn đầy, che cả khuôn mặt sáng sủa của Đường Võ. Đó, người ở đằng kia, có phải là Đường Võ với vẻ ân cần thường ngày?
"Nếu như ngươi chết phức đi cho rồi thì ta sẽ được Tiểu Vũ quan tâm hơn, lại đỡ được thức ăn, chúng ta sẽ tồn tại, những kẻ mạnh sẽ tồn tại, đời ta còn dài, tương lai ta sẽ mở rộng trước mắt ta, nếu như ngươi cứ cản đường, ta e là..."
Tim Hạ Vũ hẫng mất một nhịp khi Đường Võ cầm mảnh sành nhọn bén gần đó lên. Mắt Hạ Vũ mở to ra để nhìn, để xác minh xem đây có phải là sự thật? Đầu Hạ Vũ rối như tơ vò, cơ thể lạnh dần và mồ hôi bắt đầu đổ ra, đôi mày nhíu lại, nỗi sợ hãi tăng lên từng giây và hơi thở không còn đều đặn nữa. Cảm giác khó chịu vô cùng, Hạ Vũ cảm thấy phải làm một cái gì đó.
"Hãy xem như đây là một vụ tự sát, Tiểu Phong tự sát vì cảm thấy hổ thẹn với ta và Tiểu Vũ, hổ thẹn với chính bản thân mình!"
Ngay lúc Đường Võ vung mảnh sành lên cao..
"ĐỪNG!!!"
Bằng hết sức lực còn sót lại, Hạ Vũ lao tới và đẩy Đường Võ ra, Đường Võ tròn mắt nhìn, ánh mắt làm cho Hạ Vũ cả đời không quên, ánh mắt pha lẫn nỗi sợ hãi, căm thù và khổ đau.
Đường Võ ngã, không may ngay phải cạnh sắt của ngôi miếu, máu đỏ chảy nhiều, tung tóe. Hạ Vũ khuỵu xuống, đầu ngước lên nhìn Đường Võ, thời gian như ngừng trôi. Hồi sau, tay Hạ Vũ cấu vào ngực mình, nước mắt chảy dài. Vừa la lớn, vừa khóc, Hạ Vũ chạy ra khỏi miếu.
Nước mắt rơi, lòng nặng trĩu. Đôi mắt sáng của Hạ Vũ giờ mang một màu u tối. Vô hồn. Hạ Vũ ngồi xuống, đầu tựa vào cây, mắt nhìn về một nơi vô định. Không suy nghĩ gì, cũng không cảm thấy đau nữa. Khoảng lâu sau, Hạ Vũ lại gào khóc, đánh vào thân cây, rồi lại ngã quỵ xuống.
Và với cái cảm giác đó, Hạ Vũ lớn lên. Cảm thấy có lỗi, Hạ Vũ bắt đầu đi tìm Đường Phong, nhưng khi gặp cậu rồi, m