đuổi theo.
Con bé lao đến chỗ Quang, giằng tay cô gái ra khỏi người Quang.
- Cô là ai? - Quang nhìn Văn với ánh mắt ngỡ ngàng.
- Cậu theo tôi, tôi có việc cần nói với cậu.
- Cô là ai? - Cô gái đi cùng Quang hỏi Văn.
- Thế cô là ai?
- Mai là người yêu tôi! - Quang hét lên.
Đám đông xúm lại, cậu bị chen lấn xô đẩy. Những tiếng xì xòa quyện lại..
- Đánh ghen à?
- Người yêu xinh thế kia mà..
- Đâu, người yêu là con bé kia cơ.
- Thế cái đứa mũ trắng kia...
Văn quay ra nhìn cậu. Khuôn mặt cậu tái đi, môi run run, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng.
Quang cũng đã nhìn thấy cậu.
" Cậu ấy đã biết "
" Cậu ấy đã biết "
" Cậu ấy đã biết "
- Tôi nhầm người - bằng thứ giọng lạnh như băng, Văn nói với Quang.
Con bé bước qua những kẻ hiếu kỳ, tiến về phía cậu. Nó nắm lấy tay cậu, dắt cậu đi...
" Tao xin lỗi..."
December
Cậu ngồi sau xe Văn. Con bé mặc mỗi cái áo sơ mi kẻ sọc.
Nó luôn đòi đèo cậu. Chiếc xe jupiter bạc của nó lao vun vút. Thỉnh thoảng những lúc theo lời Văn là " cô độc không chịu được ", nó lại phóng xe qua cầu Chương Dương.
Nó cảm thấy thằng nhóc kia trong từng đợt hơi nước bốc lên từ dưới sông.
Cậu nghe nó lẩm nhẩm hát bài gì đó, nhưng không dám hỏi. Trời tối thế này, giá mà bây giờ nó chệch tay lái nhỉ. Cậu và nó cùng chết, thế là xong. Nó đỡ mang tiếng tự tử vì tình. Nhưng nó có thằng nhóc kia, còn cậu có ai?
- Tao muốn chết.
- GÌ CƠ? - Cậu gào lên, gió làm nhòe đi giọng nó.
- TAO MUỐN CHẾT.
Im Lặng.
Im Lặng...
Im Lặng là đồng ý.
Nhưng kết quả con bé vẫn cho hai đứa đáp xuống một pub thật an toàn, không có gì, dù chỉ một vết xước.
- Mày nghĩ xem, chết là hết đúng không. Tích tắc...Thành nhúm tro tàn. mày xem, tao xinh đẹp thế này, mày cũng rất đẹp trai. Vậy mà hai đứa mình lại là hai quả táo thối, thối từ trong thối ra. Mày biết cái loại nhập từ trung quốc không? Được tiêm thuốc, nhìn thì đẹp lắm, bổ ra thì rữa hết cả rồi.
Nó nói bằng thứ giọng lè nhè, rồi uống cạn ly rượu đỏ sóng sánh.
But when I do, we'll get a brand new start
I'm in love with a fairytale
Even though it hurts
'Cause I don't care if I lose my mind
Nó lại hát.
Như thể rên rỉ, đau đớn lắm. Rồi nó khóc, cậu khóc. hai đứa ngồi khóc...
Mấy đứa xung quanh nằm gục, đứa thì lải nhải cái gì đó, đứa thì cười. Chúng nó thì hỏng hết rồi, hỏng cả bề ngoài. Cậu và Văn thì lại có bề ngoài hoàn hảo quá, học hành đàng hoàng, đẹp, con nhà tử tế.
Ít nhất cậu không phải là trái táo thối duy nhất. Ít ra còn là " hai đứa cô độc "
Cậu xốc văn dậy.
- Về thôi.
- Về đâu?
- Về nhà.
- Nhà à? Ở đâu? Nó nhìn cậu bằng ánh mắt dài dại, rồi cười sằng sặc.- Tao và mày làm quoái gì có nhà. Tao, một đứa tâm thần, tự kỉ. Mày, một thằng hỏng từ trong hỏng ra. Họ mà biết thì sẽ chôn sống tao và mày. À....à...chôn sống. Cũng tốt...
February
Không khó để kiếm một cáo áo hợp với đám tang trong tủ quần áo của cậu.
Cậu vừa thay đồ vừa lẩm nhẩm.
If you were gone the moon would lose it's brightness
Without your smile the finch will sing no more
And once in a while some waves would said with sadness
Remember to lovers walking by the shore
Bài hát mà văn thích nhất. Nó chưa muốn chết, cậu biết vậy, ít ra thì hôm đó nó chưa muốn chết.
Tháng hai, gió vẫn lạnh căm căm, kèm thêm một chút mưa. Văn ghét mưa. vậy mà nó phải ra đi vào một ngày mưa.
- Con đi cẩn thận nhé. Có cần người đèo đi không?
- Không ạ.
Cậu cười nhẹ với mẹ.
" Con người ta không thể sống được nếu không có mặt nạ "
Văn vẫn nói thế. và cậu cũng thấy thế. Con người ta không thể sống được với khuôn mặt trần trụi. Dù chiếc mặt nạ thủy tinh ấy, chẳng che giấu được nhiều, nhưng nó vẫn đảm bảo được bí mật. Bởi lẽ không ai dám nhấc chiếc mặt nạ ấy ra khỏi mặt cậu, ngoại trừ nó. Nó đã thấy khuôn mặt thật của cậu, và nó vẫn ở bên cậu.
- Bạn trai của Văn phải không?
- Vâng.
Cậu " vâng " nhẹ tênh như gió.
Đám tang diễn ra với bao nhiêu nước mắt của bạn bè và người thân. Như di nguyện của người quá cố.
Tạch một cái, Văn thành nhúm tro tàn.
Ngày hôm sau, tro được rắc xuống sông Hồng. Cậu cũng đi, cũng nắm một nắm và thả.
Bằng tay trần.
Những hạt nhỏ li ti bay vội vã trong gió. Chắc giờ này nó thỏa mãn lắm. Vậy là vẫn giữ nguyên cái vỏ đẹp đẽ trong tâm trí những người đang sống.
Một mình cậu ở lại thế giới đầy điên đảo này. Nói đúng hơn là thế giởi này có quy luật của nó, cậu và Văn hai con người đã lỡ bước ra ngoài quy luật đó nên mới thấy nó điên đảo như vậy.
Trên đường về, cậu thoáng thấy bóng Quang phía làn đường bên kia. Vội vã xẹt qua cậu. Như ngôi sao năng. Và mất hút, cậu không ngoái lại nhìn. Bởi lẽ, Quang là một người đi đúng đường. Còn cậu thì không. Lẽ ra cậu có thể đi hết con đường nếu có Văn bên cạnh. Nó là bạn đồng hành tốt, nhưng bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Con bé đã mở đường cho