. Thấy hắn về, cả nhà đều phấn khởi khôn xiết, Dịch bà vội vội vàng vàng đi nấu cơm, Dịch Châu thì hăm hở trì kéo ca ca, đòi hắn kể lại chuyện trong Vương phủ. Đến chiều nô lệ quanh vùng nghe tin Dịch Thủy về đều lũ lượt kéo tới thăm hỏi, gian nhà nho nhỏ bỗng dưng chật ních người, tới mức có lúc chính Dịch Thủy cũng không biết phải ngồi vào đâu.
Cuộc sống thế này quả là tuyệt diệu a. Địa vị của chúng nô lệ cũng không còn bị coi thường như trước, khiến Dịch Thủy có lúc nghĩ đời này ước muốn lớn lao được thoát bỏ thân phận nô lệ có lẽ quên đi cũng được. Lại có những chiều thoải mái nằm suy nghĩ, hắn không khỏi tự nhắc tất cả những điều này có được đều phải cảm ơn tên hỗn đản nào đó... Nhớ tới Hạ Hầu Lan, tự khắc trong đầu hiện ra hình ảnh hắn tiễn theo mình ngày chia tay, lòng chợt dấy một tia ưu phiền... bất quá, tất cả đều bị hắn xua đi thật nhanh.
Qua vài ngày nữa, hạt giống được cấp tới, cả nhà Dịch Thủy lại cùng ngồi bàn chuyện trồng trọt. Thảng lúc ngơi chuyện, Dịch Châu tiện miệng nói: "Ca ca, nghe đâu có một nhà nô lệ mới chuyển tới nha, hôm qua ta thấy nhà bên cạnh có mấy người ra vô. Cơ mà nhà này chắc là một nhà quản nô chức lớn lắm, vì người tới sửa sang nhà bên đó nhiều lắm a, mới mấy bữa mà đã thành cả một căn nhà ngói lớn lắm rồi. Cũng kỳ quá nha, quản nô nào mà lại tới ở cạnh nhà mình ha?"
Dịch Thủy cười cười nói: "Chuyện ấy chờ ngươi tự đi hóng hớt là được rồi." Nhắc tới quản nô, tự nhiên nhớ đến chuyện Yến Niếp và San Hô tự vẫn cùng đám Chu quản nô có lẽ đã bị xử tử, rốt cuộc trong đầu vẫn không khỏi nghĩ tới Hạ Hầu Lan, lòng hắn hốt nhiên trĩu nặng.
Đương lúc thẫn thờ, hắn bỗng giật mình nghe một tràng tiếng ngựa hí, lại thấy đoàn xe thồ rục rịch thồ hành lý qua cửa nhà mình. Dịch Châu hào hứng kêu lên:
"Nhất định là nhà này nhiều người hầu lắm nha~ Oa, họ còn dùng cả xe ngựa nữa, chắc chắn không phải quản nô chức nhỏ đâu! Ca ca, mình ra xem đi." Tiểu nha đầu một bụng hiếu kỳ không đợi Dịch Thủy đồng ý đã xăng xái kéo áo hắn cùng chạy ra cửa. Vừa ngó ra đã thấy đám đông nô lệ lố nhố đứng xem, vừa nhìn vừa chỉ trỏ ao ước.
Vốn Dịch Thủy chẳng hứng thú gì với những chuyện kiểu này, nhưng khi hắn nhìn rõ người vừa từ trong nhà đi ra, thì... đôi mắt trong sáng như thu thủy thoáng chốc trợn tròn như chuông đồng, mà đừng nói hắn, cả Dịch Châu và không ít nô lệ đứng quanh đó mặt cũng đều biến sắc, sững sờ.
"Hạ Hầu Lan, sao lại là ngươi?!" Dịch Thủy la lên, vừa gạt các nô lệ khác để tiến lên trước vừa hỏi không chút khách khí.
"Sao không thể là ta? Bộ chỗ này có viết 'Vương gia không được ở' sao? Huống chi đây còn là nông trường của ta a, sao ta lại không được đến ở chứ?" Hạ Hầu Lan tà tà đáp, kỳ thực vừa thấy Dịch Thủy trong bụng hắn đã sung sướng muốn lâng lâng rồi.
"Nhưng... không phải ngươi ở Vương phủ sao? Làm gì không dưng lại chạy đến đây chứ?" Không tìm được lý lẽ phản bác lời Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy ấm ức tìm cách khác để chất vấn.
"Là vì ngươi nói Vương phủ chẳng khác gì một nấm mộ..." Hạ Hầu Lan vừa nói vừa cười tít mắt: "Ta trở về tỉ mỉ cảm nhận ít ngày, ừm, quả nhiên như một nấm mộ. Ầy, Dịch Thủy, ngươi xem ngươi còn phải bỏ đi, cớ gì lại bắt ta ở lại đó chứ." Ha ha, hắn đã ngẫm mãi rồi, nếu hối hận lẫn tự trách đều không thể lay chuyển Dịch Thủy, không bằng cứ thế tà tà ở bên cạnh hắn? Nhân sinh cùng lắm được mấy chục năm, hắn sao có thể mãi lấn cấn ở nơi không thể thấy được Dịch Thủy, rồi ngày ngày thẫn thờ như cái xác không hồn tới lúc lìa đời? Chỉ cần mỗi ngày được nhìn hắn, được ở bên cạnh hắn, hắn có chửi mắng mình thế nào cũng có hề gì.
Trước thái độ này của Hạ Hầu Lan, Dịch Thủy tự nhiên vô phương cự cãi, đôi mắt lấp lánh giận dữ trừng trừng nhìn đối phương, rốt cuộc hắn chỉ hừ một tiếng rồi kéo Dịch Châu hậm hực bỏ về. Vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi rủa xả: "Hỗn đản, hỗn đản, mới để ta nhàn nhã mấy ngày đã lại chạy tới quấy rối. Quả nhiên là đồ âm hồn bất tán!"
Dịch Châu lén lén ngó ca ca rồi le lưỡi hỏi nhỏ: "Không phải người ta nói Vương gia rất lãnh khốc, uy nghiêm sao? Mà ta thấy như là không giống a. Vương gia thân thiện mà, lại còn vì ca ca mà đến tận đây, người cũng thực nặng tình..."
Mới nói tới đó đã bị Dịch Thủy trừng mắt, ngắt lời: "Châu nhi, đừng có suy diễn lung tung. Còn nữa, đừng để bị đám bạn bè ngây thơ của ngươi tiêm nhiễm rồi ước ao cái gì tình tình ái ái. Tấm gương ca ca trước mắt, ngươi còn chưa thấm thía sao!? Mà quan trọng nhất... từ giờ không được lui tới chỗ đó, đừng xem tên hỗn đản đó giả bộ thân thiện, thực ra hắn mới chính là đồ lang sói xấu xa! Tránh xa hắn ra biết chưa?"
Dịch Châu thấy ca ca trên trán nổi gân xanh, liền không dám ho he gì nữa; có điều không thể phủ nhận khi thấy Lạc Vương gia tưởng chừng rất cao ngạo lại thâm tình với ca ca mình tới mức này, Dịch Châu không những thầm bỏ qua tất thảy ác cảm xưa nay với hắn, lại còn nghiễm nhiên xem trọng hắn thêm vài phần. Tiểu nha đầu thường ngày hay mơ mộng lãng mạn với đám bạn cùng lứa giờ không dưng đã tự chuẩn bị tinh thần đứng về phía 'kẻ thù'. Chỉ tội nghiệp Dịch Thủy, hắn vẫn không hề hay biết muội muội thân yêu bên mình có tiềm năng 'trở mặt' tới mức nào.
...
Mấy bữa nay Dịch Thủy thực khổ não, rất rất khổ não. Tới lúc này hắn mới thấm thía nỗi uất ức khi phải chịu tình cảnh: ta không phạm người mà người cứ phạm ta. Hết lần này tới lần khác hắn chỉ có thể giương mắt nhìn, mẹ nó, cảm giác muốn đánh mà không đánh được quả nhiên không phải khổ sở tầm thường.
Nhìn coi, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo thò mặt tới. Tức tối trừng mắt nhìn bộ dạng hí hửng của tên Vương gia đang ngông nghênh đi tới, Dịch Thủy đứng bật dậy, thoắt cái chặn ngay trước cửa, hắn cố ý dài giọng: "Vương gia, ngươi ngày nào cũng thị sát nhà chúng ta cả tháng nay rồi, nên đổi qua nhà khác đi chứ? Dù sao nhà ta cũng đâu đáng là đại biểu cho nô