ó thể cười khì và quay sang hỏi một câu cho người nghe điên đầu như vầy:
- Trời! OMO mà có vợ gì hả "má"?
Cho "đối phương" giẫy rật rật mà té xỉu tại chỗ cho rồi... Thay vì trả lời tui lại chuyển qua đề tài khác:
- Ủa? Nói gì nói chồng bà đâu?
Tôi thấy một thoáng bối rối rất ít trong mắt lớp trưởng hay do tôi quá đa nghi khi bả buông ra câu trả lời kèm theo cái thở dài:
- Ổng đi làm rồi, cuối tuần mới về?
Theo lẽ tự nhiên tôi buột miệng vuột ra một câu mà khi suy nghĩ lại mới biết mình thiếu tế nhị:
- Gì kỳ vậy? Vợ chồng gì mà tuần mới gặp lần? Hổng buồn hả trời?
Hình như nghe tôi hỏi nó mới bất giác buồn thì phải:
- Tại ổng đang làm công ty kia, lương cũng khá, nghỉ uổng!
Tôi đớp chát liền:
- Uổng gì uổng? Vợ chồng ở gần với nhau hủ hỉ mới vui. Nhiêu tiền dữ vậy? Tào lao.
Tính tui là vậy đó, chuyện thiên hạ cứ làm như là chuyện mình vậy? Nồng nhiệt nhận xét vô lắm, nhiều khi vô duyên cũng chả hay. Rồi như chợt nhớ ra cái gì nó lại hỏi ngược lại tui:
- Ủa? Còn ông đi đâu vô đây?
- Tắm kén!
Vừa trả lời tui vừa nhe răng ra cười. Nó vỗ vai tôi cái bốp:
- Trời ơi! Từng tuổi này con đi tắm kén với đám con nít, thua ông luôn!
Tôi vừa cười vừa hát thay câu trả lời:
- Bé rất thích trò chơi vận động... uống thuốc lắc rồi quay vòng vòng...
Bữa đó bao nhiêu tin tức của mấy đứa bạn mà hai đứa biết được cứ thay phiên nhau mà tuôn ra như vỡ đê. Công nhận gặp lại bạn cũ vui làm sao! Thế nhưng làm sao mà biết được sau cái vụ gặp lại nhỏ Hương này còn có nhiều chuyện hấp dẫn hơn bội phần mà tôi sẽ kể trong những trang sau ...
Tía lia, luyến thoắng một hồi thì cũng phải đến lúc tiếp tục "đăng trình" vì lũ bạn đã có vẻ ngứa ngáy và sốt ruột, tôi từ giã nó theo kiểu nồng nhiệt thiếu điều muốn "ôm hôn thắm thiết" và hẹn gặp lại sau. Tôi lên xe nổ máy vọt đi tắm kén mà trong bụng hồ hởi suốt buổi chiều hôm đó, nỗi mừng vui khi gặp lại con lớp trưởng cùng những kỷ niệm vui buồn thời áo trắng làm tôi cứ tủm tỉm cười hòai....
Quán cháo lòng của nhỏ Hương, từ sau ngày đó bổng trở thành trạm dừng chân hấp dẫn cho tôi và lũ "ôn hòang hột vịt lộn" - bọn bạn tắm của tôi vào mua khoảng chục chai nước sâm lạnh, bánh tráng trộn, snack, cóc, ổi, xoài, me ngâm để lúc tắm lên bờ khát nước có cái uống và nhâm nhi. Khi quành về sẳn trả chai, mỗi thằng quất một bụng cho "ấm lòng chiến sĩ" bởi lúc mới bơi lên đứa nào đứa nấy cũng đói rã ruột. Nhìn con Hương cười tíu tít, xắt xắt bằm bằm, múc múc chan chan mà tôi muốn phì cười trong bụng, phải đâu nó kém cỏi gì, ngày xưa tòan đứng nhì đứng ba trong lớp. Bởi vậy cuộc đời không công bằng và sòng phẳng một chút nào. Nhưng có lẽ kết luận trên không chính xác và tôi phải rút lại lời nhận xét đó một cách nhanh gọn như lúc phát ngôn ra sau khi ra đa trong tôi bắt sóng được một "con mồi" mà tôi không bao giờ ngờ đến ...
Thứ bảy nọ, "một ngày như muôn vạn ngày", tôi cũng lăng xăng vô kén cùng với lũ bạn và tạt qua mua sắm trang thiết bị cho buổi tắm lúc trưa, nách theo mỗi thằng một chai sâm mát lạnh lòng người, đến khi chiều về thì chưa kịp dừng xe bước vô quán tụi nó đã la ó: "cháo đê, cháo đê!" như bọn tù bị bỏ đói hằng bao năm trời, hôm nay con Hương múc cháo, xếp thịt còn có thêm một thằng nào đó coi trạc tuổi tôi lúi húi rắc tiêu bỏ hành rồi tay bưng tô cháo, tay cầm chén nước mắm lách cách ra chỗ chúng tôi ngồi. Chàng ta xếp những tô cháo xuống bàn rồi quày quả bước vào trong. Con Hương kéo vai chàng ta lại, kề tai nói nhỏ gì đó, bất chợt tôi nghe một tiếng "À" lớn phát ra từ miệng chàng ta và thế là "em đã hiểu".
Cái dáng dong dỏng cao với nước da trắng hồng, láng mịn, khuôn mặt trái xoan thanh tú với hai hàng chân mày rậm, đôi mắt to tròn đen láy long lanh như có hai giọt nước bên trong thêm hàng mi dài cong vuốt, sóng mũi cao như Tây lai, cộng đôi môi son đỏ au, trông nó như một thiếu nữ quyến rũ đầy nam tính. Y quay qua nhìn tôi mỉm cười hơi chút bẽn lẽn còn tôi thì lại khá ngỡ ngàng vì ở cái xứ biền đầy phèn chua và nước mặn bỗng đâu lòi ra một thằng công tử xinh giai dữ thần vầy nè. Hề hề coi như lớp trưởng mình gặp may rồi đấy! Sau giây phút đó tôi như bừng tỉnh và lấy lại phong thái tự tin như ngày nào, bèn bỏ dỡ tô cháo mà đứng dậy làm quen ngay, mắt nhìn thằng đó trân trân mà mỏ tôi lại chỏ về nhỏ lớp trưởng:
- Ai đó lớp trưởng?
Lớp trưởng thẹn thùng như cô gái mười tám trả lời làm tôi không khỏi nôn ruột:
- Chồng tui chứ ai, ảnh tên Khánh, anh Khánh đây là thằng bạn thân của em tên Hưng.
- Trời ơi! Chồng bà đẹp trai quá đó nha, coi chừng... chúng nó chôm à nha.
Vừa nói tôi vừa cười nham nhở để mặc cho thằng kia cái mặt ửng đỏ lên trông hay hay thế nào ấy, nó còn nhìn tôi len lén như một đứa con gái lần đầu nhìn trai... đẹp vậy, thật là tức cười! Rồi tui và lớp trưởng lại luyên thuyên đủ thứ chuyện khác trên đời cứ như là mười mấy năm trời chưa gặp lại vậy, dù rằng suốt cả tuần qua mỗi ngày gặp nó là hai đứa cứ nhào vô nói như trăn trối. Thằng đó thì ngồi im lặng vô nước sâm (dùng ca múc nước sâm trong nồi chế vào chai) lâu lâu mỉm cười phụ họa cho câu chuyện của hai chúng tôi làm cho "cục hứng" của tôi hôm đó bự chà bá ra một cách ít bình thường nhất.
Trưa Chủ Nhật hôm sau vừa ăn cơm xong là tôi xách xe chạy vô nhà lớp trưởng một mình ngay, không thèm rủ theo thằng bạn nào hết mà bản thân tôi lúc ấy cũng không biết lý do vì sao nữa? Chắc tại ham vui!
Chưa đầy hai mươi phút là tôi đã lịch kịch dựng xe trước quán của nó, sau khi máng vội cái nón bảo hiểm lên xe, theo thói quen tôi í ới từ đầu ngõ:
- Hương ơi! Có nướ