c sâm chưa ?
Đáp lại tôi là một sự yên lặng đến khó tả, phải mất hơn một hay hai phút sau mới có một cái đầu ló lên nhìn tôi cười rồi lại mất hút. Vô tới quán thì tôi mới biết cái đầu đó không phải của ai xa lạ mà chính là của thằng Khánh, chồng con Hương, nó đang ngồi hì hục vô nước sâm. Kế bên nó có sẳn một cái ghế nhỏ còn trống riêng lẽ so với chồng ghề đang chất cao đằng góc nhà. Thằng đó ngộ ghê, nó bị câm hay sao áh, chỉ ngó tôi cười cười im lặng thật là khó hiểu. Tôi với bản tính hòa đồng nổi tiếng từ đó giờ sẳn tiện kéo cái ghế lại gần vừa đặt đít xuống vừa hỏi như đồng thời vừa trả lời:
- Lớp trưởng đi chợ mua đồ rồi hả... anh?
Thôi kệ, nễ nó là chồng của sếp lớn nên kêu nó bằng anh đi. Thấy không thể không trả lời nó lại quay qua tôi cười và cất câu nói đầu tiên:
- Dạ, anh ngồi chơi chờ chút Hương về!
Sẳn ngứa miệng tôi tống nó luôn:
- Trời ơi, con trai gì mà ít nói dữ vậy? Đừng nói mắc cở nha? Vậy trên thành phố gặp con gái nó ghẹo thì sao?
- Bị ghẹo hoài chứ gì anh.
Trời đất, tôi nói giỡn mà nó lại trả lời như thú tội vậy thiệt hết nói nổi, tôi cười:
- Rồi bị ghẹo thì làm sao?
- Để cho nó ghẹo chứ sao anh...
Tôi cười, không buông tha:
- Hiền quá nhỉ, lỡ nó... làm tới thì sao?
Tới lúc này tôi mới thấy nó quay qua tôi cười và lần đầu tiên tôi thấy mặt thằng này... bắt đầu gian manh:
- Nó tới thì mình... chìu nó chứ sao giờ!
Cứ nghĩ rằng mình ghẹo như vậy nó sẽ mắc cỡ ai dè nó giả nai để làm cho tôi sốc hàng đây mà. Dù trong lòng hơi khó chịu với cách trả lời đó nhưng tôi vẫn giả bộ cười giã lã rồi ghẹo nó thêm vài câu. Bây giờ tôi lại phát hiện thêm một sai lầm nữa của mình trong cách đánh giá con người, ít ra là đối với nó: Sau lưng cái vẻ ngại ngùng của nó là cả một con khỉ ranh ma đội lốt người. Nó "già" hơn tôi nghĩ nhiều, bây giờ khi tôi nói câu nào chọc nó thì bị đốp chát lại một cách rất tinh nghịch. Thật không ngờ nó cũng sở hữu một kho từ điển ngôn ngữ Teen rất đáng nể và vận dụng để đối phó một cách hết sức triệt để, tài tình. Giờ tôi mới nhận ra niềm tự hào của tôi về cái miệng bô lô ba la chuyên phá phách người khác của mình trước đây giờ đem so với nó chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.
[Còn tiếp...">
Một bên bờ Kén
Lầu trên kén
Trai tắm kén
Đang ức chế thì nhỏ Hương cũng vừa đi chợ về tôi bù lu bù loa ngay:
- Lớp trưởng ơi là lớp trưởng, thật không ngờ chồng bà lại là người như thế?
Đang khệ nệ bưng bê thấy tôi tự dưng nhỏng nhẻo nó chả hiểu đầu cua tai nheo ra mần răng nhưng cũng ráng trút một chút hơi để hỏi:
- Chồng tui sao là sao? Ra bưng phụ coi, ngồi không làm gì?
Tôi vừa đỡ phụ nó vừa hổn hển nói như muốn lập công:
- Nó vừa khai với tui vợ bé của nó đầy nhóc ở trển kìa, tui nói rồi, dạng này bà phải cẩn thận, xích chân nó lại đi!
Anh chàng bụm miệng cười trước thái độ "hồn nhiên như con cún... điên" của tôi. Còn Hương thì cứ vô tư:
- Kệ, con nào chịu nổi thì nuôi, miễn cuối tuần về vô nước sâm, bưng cháo, tới tháng đưa tiền lương cho tui với con là được, mấy cái khác không quan tâm.
Hắn còn nheo mắt với vợ hắn chọc tức tui nữa chứ:
- Vậy hen vợ ha, mốt anh dẫn vợ bé ra mắt em nha.
Bây giờ tôi mới cúi đầu im lặng, mặt buồn so, thấy thế con Hương mới nói:
- Thấy chưa, ai kêu ông nói chồng tui hiền, tại mới đầu lạ nước lạ cái, ổng vậy đó, tới chừng quen mặt rồi đố ai nói chuyện lại ổng đó. Ủa mà sao hôm nay vô đây sớm thế? Không có ai đi theo hết vậy?
Tôi đang ú ớ chưa biết giải thích sao thì chợt nhớ ra một chuyện bèn mừng quýnh la lên:
- Tui vô sớm để thực hiện bài phóng sự phỏng vấn bà với chồng bà, đăng lên diễn đàn cho tụi bạn biết tin tức.
Sau đó tôi sốc con nó dậy, lấy điện thoại ra chụp lia lịa vợ chồng con cái nó, hỏi vu vơ vài câu như đang nghiêm chỉnh tác nghiệp, sẵn tiện tôi nhờ chồng nó chụp cảnh tôi ẵm con nó đem về khoe cho lũ bạn trên diễn đàn lé mắt chơi. Tôi để ý hể tôi nói chuyện với con Hương thì nó chỉ im lặng cười chứ mà có ý.. xỏ xiên, khêu khích gì tới thằng Khánh là nó cà khịa lại một cách không nể nang ngay tắp lự, mà trong đầu tôi thì luôn tìm cách để "chơi" nó trong mỗi câu mình phát ngôn. Tức nhiên là không bao lâu sau con Hương cũng nhận thấy điều... bất thường đó:
- Á ngộ ha hai cái ông này hình như khắc khẩu hay sao mà đốp chát nhau hoài vậy kìa?
Tui hơi quê gà vì nãy giờ nói chuyện không lại nó, một điều rất hiếm xảy ra trong các cuộc tranh luận từ đó tới giờ của tôi:
- Thì chồng bà thay thế bà hồi đi học. Hồi đó tui cãi với bà, giờ thì cãi với nó. Hai vợ chồng mà đi "đánh" với một người "đơn thương độc mã" mà không thấy xấu hổ sao?
Tôi nhướng mắt đầy khêu khích nhìn thằng Khánh, giọng nó vẫn ôn tồn đến đáng ghét:
- Vậy thì lo về kiếm vợ rồi dẫn vô đây mà "đánh" với vợ chồng người ta chứ đứng đó la lối thì ai mà nghe thấu?
Con Hương hùa theo:
- Đúng rồi đó, kiếm vợ đi cha nội, hồi đó lúc đi học biết bao nhiêu đứa theo ông. Giờ hông lẽ không còn con nào. Ông Khánh biết không: hồi đó ông Hưng này "chảnh" lắm nha, con gái ở trường bu tới tấp vậy mà thằng chả không thèm liếc tới con nào dù chỉ là nửa con mắt. Nhớ tới cái vụ con Chiêu Thư với con Xuân Thúy đánh nhau trước cổng trường cũng vì giành ông Hưng mà tui cười nôn ruột luôn. Hai con đó nắm đầu, quào mặt, xé áo d