Summary: Những cơn gió lạnh thổi trong đêm mưa tầm tã. Run người vì cái lạnh của cơn mưa hay vì cái lạnh xé nát cả cõi lòng?
Nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, cơn gió chiều nhẹ nhàng khiến lòng Đường Phong thanh thản hơn rất nhiều. Cậu ngả lưng xuống đám cỏ xanh mướt, nhìn lên bầu trời trên cao. Thoáng đãng và không một chút tỳ vết. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Đường Phong không phải suy nghĩ gì nữa, cậu không phải chịu những nỗi đau không tên, không phải nhớ về những điều mà lẽ ra cậu không nên nhớ.
Nhưng đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi mọi chuyện quay trở về vị trí cũ của nó.
Cha mẹ mất sớm, Đường Phong chỉ còn một người anh trai duy nhất, Đường Võ. Trên con đường mưu sinh khó khăn, cả hai tình cờ gặp Đinh Hạ Vũ, cũng là một cô nhi. 3 người, 2 hoàn cảnh khác nhau, song đều cùng số phận. Dựa vào nhau mà sống, họ trưởng thành cùng nhau trong bao nỗi vất vả, tình cảm trở nên sâu đậm không khác gì những anh em ruột thịt.
Năm ấy đời sống trong làng vô cùng vất vả, mùa màng thất bát, thuế lại tăng cao, không ít người phải chết vì đói khát. Sức khỏe của Đường Phong vốn đã kém, nay lại không đủ ăn, tình trạng sức khỏe ngày càng tệ hơn. Vốn là người có sức nhất trong đám, Hạ Vũ phải lên núi kiếm bất cứ cái gì có thể ăn được về, trong khi Đường Võ thì ở cạnh chăm sóc Đường Phong...
Và rồi ngày hôm đó, một chuyện kinh hoàng đã xảy ra tại ngôi miếu hoang nhỏ bé, nơi mà cả ba cùng sinh sống. Đường Võ bị giết chết, máu nhuộm đỏ đám rơm khô, cạnh bên có mảnh sành nhọn. Mảnh sành không dính một giọt máu nào, ngực của Đường Võ bị cạnh sắt trong miếu đâm xuyên qua. Khi Đường Phong tỉnh dậy, thấy xác Đường Võ, tưởng chừng như cả thế giới đảo lộn với màu đỏ của máu, với cái lạnh thấu xương trong lòng. Đinh Hạ Vũ từ đó không quay trở về miếu nữa.
Đứng trước mộ người anh thân yêu, Đường Phong thấy lòng nặng trĩu. Cậu thề sẽ trả thù cho anh, thế mà đã 6 năm kể từ chuyện ấy, cậu không có lấy một manh mối nào về kẻ giết Đường Võ. Cậu cũng không còn gặp lại Hạ Vũ, không biết đến giờ Hạ Vũ còn sống hay đã chết.
Tối đến, lạnh lại càng thêm lạnh, những hình ảnh khó nhạt phai trong kí ức tràn về, Đường Phong như đi ngược vòng quay về với quá khứ, với những ngày tháng mà ba người dù trong nghèo khổ nhưng vẫn hồn nhiên, cười nói vui vẻ với nhau.
Bầu trời đêm ấy khoác chiếc áo màu đen lấp lánh muôn ngàn vì sao, đó là lúc mà bầu trời đẹp nhất, cho mãi đến bây giờ khi nhớ lại, Đường Phong không thể thấy được lúc nào bầu trời đêm đẹp như lúc ấy nữa.
- Tiểu Phong có ước mơ gì không?
Hạ Vũ vừa chăm chú nhìn những vì sao trên trời, vừa hỏi Đường Phong.
- Ước mơ?
Đôi mắt của cậu mở to, trong vắt, cậu hỏi lại Hạ Vũ, hỏi lại chính mình, mắt vẫn không rời màu đen huyền diệu của bầu trời.
- Phải đó - Đường Võ nói - Tiểu Phong có ước mơ gì?
Cái nhìn của Đường Phong như trở nên sâu xa hơn. Cơn gió lạnh thoáng qua. Khẽ rùng mình, cậu mỉm cười:
- Tiểu Phong biết rồi, ước mơ của Tiểu Phong.
Hạ Vũ và Đường Võ cùng quay lại nhìn cậu.
- Tiểu Phong ước rằng lúc nào hai người cũng ở bên cạnh Tiểu Phong. Bất luận chuyện gì xảy ra đi nữa thì Tiểu Phong cũng không bao giờ phải cô đơn.
Nghe xong, Hạ Vũ và Đường Võ cùng cười:
- Ngốc ạ - Hạ Vũ nói - đấy không phải là ước mơ, ước mơ là mong muốn về những gì mà hiện tại mình không có được.
Đường Phong im lặng ngẫm nghĩ, dù gì thì cậu cũng không tìm được mơ ước nào khác nữa.
- Thế Tiểu Vũ có ước mơ gì không? - Cậu hỏi lại.
Ngẫm nghĩ một hồi, Hạ Vũ trả lời:
- Có, Tiểu Vũ muốn có một căn nhà nhỏ, ấm cúng vào mùa đông, trước nhà thì nuôi gà, bên cạnh nhà thì có một dòng suối...
- Woa.. nghe thích thật - Đường Phong nói.
Hạ Vũ cười:
- Sau này nếu Tiểu Vũ sẽ cho Tiểu Phong ở cùng.
Rồi cả hai nhìn nhau cười tươi, Đường Võ ấm ức lên tiếng:
- Thế còn ta thì sao?
- Ừ nhỉ, ước mơ của Tiểu Võ là gì? - Hạ Vũ hỏi.
Đường Võ nhìn lên trời, dang rộng hai tay:
- Tiểu Võ muốn có thật thật nhiều tiền.
- Nhưng mà có nhiều tiền để làm gì?
Đường Phong thắc mắc.
- Ngốc, người ta nói có tiền là có tất cả, muốn gì cũng được đó!
Mắt cậu mở to:
- Thật thế sao? Thế chẳng phải có tiền thì mọi ước mơ đều có thể thực hiện?
Cả ba cùng cười, những nụ cười, những khoảnh khắc vui vẻ hồn nhiên mà không có đồng tiền nào đổi được. Hạ Vũ, Đường Võ và Đường Phong lại quay trở về với bầu trời trên cao, ba người đeo theo hai suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Nhớ lại, để rồi thấy đau. Không biết bao nhiêu lần Đường Phong như thế. Từ đêm hôm ấy, ước mơ của cậu hoàn toàn vỡ tan, vỡ thành từng mảnh nhọn bén cứa vào tim cậu.
- Hạ Vũ.
Bầu trời đêm tĩnh lặng đến não lòng, cơn gió lạnh buốc có đưa lời thì thầm của Đường Phong bay đi xa để ở một nơi nào đó Hạ Vũ có thể nghe thấy?..
Tiếng mưa tí tách rơi, Đường Phong tỉnh dậy không khỏi bàng hoàng. Đêm qua cậu ngủ quên và chẳng biết là trời mưa khi nào, giờ đây cậu tỉnh dậy trong một ngôi miếu hoang gần đấy. Cậu bắt đầu cảm thấy sợ, quay đầu lại, cậu thấy một dáng người ốm và cao, vẻ bần hàn nhưng lại gọn gàng, sạch sẽ. Đường Phong đứng dậy, tiến lại gần người ấy.
- Xin hỏi các hạ đây là?
Người ấy giật mình, quay bước ra cửa miếu chạy đi.