Trái táo thối
Author : Tiểu Đinh
Type : oneshot
Status : complete
Rating : K+
Trái táo thối. Tôi nghĩ tôi đúng là một trái táo thối. Nhưng lại có một vỏ bọc hoàn hảo, đẹp đẽ...
Một trái táo rữa từ trong rữa ra. Trái táo ấy lại không bị vứt đi, nó cứ ở đó, hoàn toàn cô độc với những trái táo khác.
* * *
August...
If you were gone the moon would lose it's brightness
Without your smile the finch will sing no more
And once in a while some waves would said with sadness
Remember to lovers walking by the shore
Đêm.
Cậu ngồi lẩm nhẩm hát theo bài hát mà đứa bạn cùng lớp gửi cho. Con bé ấy biết. Biết rằng cậu không bình thường. Nhưng nó chẳng tỏ thái độ gì. Không xa lánh kì thị, cũng không tỏ vẻ hào hứng như thể nó là động vật lạ như những đứa khác.
Thi thoảng rủ cậu đi ăn, gọi điện hỏi và thứ vớ vẩn, thi thoảng đang đi cùng nó mà gặp bạn nó, nó vẫn giới thiệu cậu là " thằng bạn cùng lớp " không kèm theo tí nhấm nháy kiểu như " thằng bạn cùng lớp mà tao đã kể với mày "
Hoàn toàn dễ chịu. Cậu rất dễ chịu khi ở cùng nó. Tự cho rằng cậu đã có đứa bạn thân. Một người bạn hoàn toàn không phán xét cái góc thối rữa của cậu.
Xét cho cùng, nó và cậu đều như nhau. Nó không les, nhưng nó cũng không thích ai. Nó chỉ yêu một tấm ảnh thôi. Một tấm ảnh đã ố đến mức không thể chỉnh sửa được, và nó không đời nào chịu vứt đi. Cậu thì không thể tự nhìn thấy là ảnh gì, bởi nó đã quá hỏng rồi, theo lời con bé ấy thì đó là một thằng bé răng sún hết, da trắng và tròn như một cái bánh bao mà cậu và nó hay mua ở nhà ăn.
Mỗi lần nó kể về thằng bé ấy, mắt nó sáng hơn một chút, miệng nhếch lên một chút giống như cười. Mỗi lần cậu kể về Quang cũng vậy...
" Tình yêu vô vọng giống như đêm đen "
Đêm vừa ấm, vừa lạnh. Đôi khi nó ngồi trong đêm, tưởng tượng rằng nó vẫn là đứa bé con trước mắt là thằng nhóc kia. Thấy thật thoải mái, không vướng chút giả tạo. Nhưng rồi nó lại nhận ra sự thật, chút lý trí nhỏ nhoi nhưng thừa độc ác chỉ một khắc quét sạch tất cả những hình ảnh đẹp đẽ trong nó. Thật chậm, trong đầu nó hiện ra vô số chấm sáng long lanh. Đó là những gì nó đã nhìn thấy khi ngã xuống con sông gần nhà. Nhằng nhóc kia lúc ấy đã mười bảy tuổi lao xuống và không bao giờ quay lại...
Con bé ấy vẫn tin cậu vẫn có thể tìm thấy một nửa, còn nó thì hoàn toàn không. Đời cuồng, còn nó thì trôi. Vì vậy có điên loạn như thế nào vẫn chẳng ảnh hưởng đến nó, còn cậu thì có thứ để chờ đợi và kiếm tìm, cậu còn yếu đuối nữa, nên nó muốn bảo vệ cậu.
Cười. Nó bảo vệ cậu. Cậu không hề phản đối, nhưng vết cắt bên cổ tay trái của nó đã tố cáo tất cả. Nó không mạnh mẽ như cái vẻ ngoài của nó, cậu cũng biết nó không phải loại " con bé xinh mà kiêu vãi " như mấy thằng mất dạy vẫn xì xào trong nhà vệ sinh nam.
Mỗi lần nó nói vậy, cậu chỉ nắm tay nó, vuốt vuốt nhẹ vào vết sẹo ấy và hỏi " hôm nào tao với mày đi là sẹo nhé "
Đơn giản vì cổ tay trái của cậu cũng có một vết sẹo như thế.
November.
Cậu tự thấy mình tốt lên từ khi chơi với Văn - tên con bé.
Không trầm cảm, không bỏ cơm, không đốt thuốc, và bớt nghĩ đến Quang.
Không phải cậu không yêu Quang, mà cậu cố gắng không làm tổn thương Quang, Quang luôn coi cậu là bạn tốt. Nếu bạn tốt tự nhiên ... thì ắt hẳn cậu và Quang chẳng còn chút gì.
——
- Tớ yêu cậu lắm.
- Ừ, tớ cũng thế. Hay ngày mai tớ bảo mẹ mang trầu cau sang hỏi nhé.
—————
Cậu vẫn nhớ rõ lần nói chuyện với Quang, hai đứa thân nhau thế cơ mà. Suốt ngày dính với nhau, như "vợ chồng đực" ( theo lời mẹ cậu )
Nhưng bây giờ học hai trường khác nhau, ít gặp hơn. Mỗi lần cậu nói, " tớ yêu cậu " với Quang, Quang không trả lời như trước mà dường như...
Sinh nhật Quang, cậu mua một cái ví da rất đẹp ( do Văn chọn hộ ) và tới cổng trường Quang.
- Mày chờ tao lâu chưa? - Con bé tông thẳng xe lên vỉa hè, đánh chân chống cạch một cái, bỏ mũ bảo hiểm rồi lôi từ trong túi xách ra một cái mũ len trắng chụp xuống đầu, che gần hết cả mắt.
- Cũng mới.
- Khăn tao đan cho đâu?
- Để ở nhà rồi.
- Chán mày! - Nó vừa cằn nhằn cậu về tội trời lạnh mà không găng không khăn, vừa lúi húi mở cốp xe lôi ra cái khăn đang đan dở, choàng vào cổ cậu rồi hí hoáy đan nốt.
- Tao không lạnh mà.
- Tao biết rồi, ngồi im đi, tao mà đan sai, tao bẻ cổ mày.
Rồi nó ngẩng đầu lên nhìn ra phía cổng trường
- Thằng Quang học trường này à?
- Ừ.
- Con trai trường này cũng khá. Hồi trước cậu ấy cũng muốn học kiến trúc.
Nói rồi, nó lại cúi xuống chiết nốt đầu khăn.
Văn đẹp. Dù cậu là một đứa hỏng nhưng cũng có khiếu thẩm mĩ, dân mĩ thuật mà. Nhưng ngoài cậu ra, có lẽ, tất cả những người khác chỉ được chiêm ngưỡng vẻ đẹp không hồn của nó.
Bỗng một bóng cao cao, áo khoác đen đi ra, lẫn trong đám đông nhốn nháo, nhưng cậu nhận ra ngay.
Và cậu cũng nhận ra cô gái đi cạnh, khoác tay Quang. Còn Quang thì giữ chặt cô như thể sợ cô lạnh.
Văn ngẩng lên nhìn cậu.
- Ok! Cho mày luôn cái khăn này...sao thế...?
Ánh mắt của Văn lướt nhanh, và những đám mây xám xịt trong mắt nó nát vụn ra ngay tức khắc.
Nó đứng bật dậy.
- Văn! Đừng...
Cậu