m cười, âu yếm nhìn anh.
"Em muốn xin anh một điều, được không anh?".
"Ừm, anh sẽ cho em bất cứ điều gì em muốn. Chỉ cần anh làm được".
W lại mỉm cười, cậu hôn lên má anh : "Em rất yêu anh. Em muốn thân xác này thuộc về anh. Và chỉ về anh thôi". Cậu dụi đầu vào ngực anh.
J hơi bất ngờ, anh hỏi cậu : "Em có chắc không đấy?".
W vẫn dụi đầu vào ngực anh : "Vâng. Anh hãy làm như em bảo đi".
J hôn cậu, nồng nàn, say đắm. Anh hôn cậu lâu hơn mọi hôm.
Trong khi lưỡi anh vẫn quấn chặt lấy lưỡi cậu, thì tay anh lần mò xuống, cởi từng chiếc nút áo của cậu. Và, chiếc nút cuối cùng được cởi ra, tấm áo rơi xuống.
Cơ thể mảnh khảnh, gầy gò của cậu dưới ánh trăng như có một sức hút mãnh liệt đối với anh.
Anh dừng mọi việc đang làm, ngắm nghía cơ thể cậu một lúc lâu.
Rồi anh hôn lên cổ, lên ngực cậu, và hôn khắp trên cơ thể cậu.
Anh, và cậu, dưới ánh trăng, làm cái chuyện mà giống đực và giống cái vẫn thường làm với nhau.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, như muốn hòa tan vào với nhau.
Họ cứ nằm như thế, cho đến khi trời bắt đầu hừng sáng, cậu mới chia tay anh.
Anh về phòng, tắm rửa, hành lý đã chuẩn bị tươm tất.
Trời sáng hẳn, hiệu trưởng và một vài giáo viên khác tiễn anh ra sân bay.
Trước khi bước lên máy bay, anh nói với hiệu trưởng rằng : "Thầy, làm ơn nhắn với W, con trai thầy dùm em rằng :Hãy giữ gìn sức khỏe và đợi em về. Xin thầy hãy chăm sóc cậu ấy ..."
Thầy hiệu trưởng ngơ ngác trước những lời của J, thầy ấy bảo : "Sao cậu lại biết W, con trai tôi? Nhưng, nó đã mất được một năm rồi, hôm qua là ngày giỗ của nó".
J ngẩn người, bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu anh.
Anh bước lên máy bay.
Anh lấy đôi giày vải ra, ngắm nhìn, nắm chặt trong tay.
Anh sẽ không quên tất cả những chuyện đã xảy ra.
Anh sẽ không quên.
Máy bay đáp cánh xuống Paris.
...
Đến Paris, J mải miết chìm đắm trong âm nhạc và trong những điệu múa.
Đến Paris được một tháng, anh viết cho W một lá thư, kể cho cậu nghe những chuyện trong một tháng qua. Và cuối thư, anh kèm theo mấy dòng thế này : "Em yêu của anh, anh rất nhớ em. Và anh hứa rằng, anh sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình em. Dù em đã chết, hay còn sống, anh vẫn yêu em. Hãy đợi anh. Rồi anh sẽ đến với em. Hãy cho anh thời gian. Yêu em".
Lá thư được gửi đến hiệu trưởng, với một dòng tin nhắn thế này : "Xin hãy đốt lá thư này trước mộ W".
Dù rằng hiệu trưởng chẳng hiểu nổi những lời nói kì lạ của J lúc ở sân bay, và cả bức thư lạ lùng này, nhưng, thôi thì ông cứ làm theo như thế.
Nhận được thư J, W sung sướng vô cùng, cậu ngập tràn trong mật ngọt tình yêu. Dù là, tình yêu này có hơi khác một chút.
Sau đó, cũng có vài ba lá thư nữa từ J, nhưng rồi cũng biệt tăm.
Thời gian trôi nhanh.
Đã 3 năm, J trở nên nổi tiếng, nhiều báo cho đăng tin về anh.
Anh trở về nước, trước sự hân hoan chào đón của mọi người. Nhưng, anh không về một mình.
Về cùng anh, là một cô gái, cô ta trẻ trung, xinh đẹp, và tràn đầy sức sống.
J nói với giới thiệu với mọi người rằng cô là bạn diễn của anh, và sự thành công hiện giờ của anh, là một phần công sức của cô ta.
Mọi người trong trường đều bàn tán chuyện J về nước, nên W cũng biết chuyện này. Mỗi đêm, cậu luôn hồi hộp chờ đợi tại phòng tập, nhưng J không đến.
W tự trấn an mình rằng : "Chắc là anh ấy bận biểu diễn, nên không đến thăm mình được.
Có lẽ, ngày mai, anh ấy sẽ đến".
Chắc trời cũng thương cho cậu ma bé bỏng, tội nghiệp ấy, nên đã cho cậu được thấy lại mặt người yêu.
Đêm nay, cũng là một đêm trăng sáng, to, và đẹp như đêm cậu gặp J.
Đồng hồ điểm 12 giờ, có tiếng người cười nói bên ngoài phòng tập vọng lại, họ đang đi về hướng phòng tập.
Đó là 1 giọng nam và 1 giọng nữ. W nghe giọng nam rất quen tai.
Cửa phòng mở ra, nhưng họ không bật đèn.
Dưới ánh trăng, W lờ mờ nhận ra khuôn mặt người nam. Đó là J. Cậu mừng rỡ, như đứa trẻ nhận được quà.
Nhưng, cậu thắc mắc : "Tại sao anh ấy lại dẫn theo một cô gái đến đây?"
Rồi, cô gái cất tiếng : "Đây là cái phòng tập cũ kĩ, tồi tàn mà anh nói đấy à?". Cô ta bĩu môi, nói tiếp : "Cũng không tệ lắm, nhưng, nó không thích hợp với một ngôi sao như anh đâu". Nói rồi, cô ta đặt tay lên má J, và trao anh một nụ hôn cháy bỏng.
"Anh biết là anh phải làm gì mà đúng không? Anh muốn sự nổi tiếng, và em đã cho anh, nhưng mà phải có thứ để trao đổi". Cô ả ngừng hôn và nói.
J không nói gì, chỉ cười khẩy. Anh vòng tay qua sau eo cô ả, ghì chặt lấy hông ả, hôn lên cổ ả. Rồi J buông ả ta ra, phủ phục dưới chân ả. Anh cởi giày cho ả, hôn lên từng ngón chân ả. Ả cười thỏa mãn, rồi họ âu yếm nhau.
...
W không khỏi bỡ ngỡ trước những gì xảy ra trước mắt mình.
Đây là ai?
Có phải là J mà cậu yêu, J mà ngày đêm cậu mong nhớ?
Nhìn anh, sao lạ quá.
Anh đã không còn là anh ngày xưa nữa.
Anh thay đổi rồi.
Ừ, thì anh đã thay đổi.
Anh đã không còn yêu cậu nữa, có lẽ, anh đã quên cậu.
Ừ, thì cậu đâu là gì, chỉ là 1 con ma còn vất vưởng trên cõi trần, chưa chịu siêu sinh.
Ma và người, làm sao yêu.
Ừ, anh quên c