bọn họ mấy chiêu lạt mềm buộc chặt, cốt sao khơi gợi Hạ Hầu Lan hứng thú, vui vẻ.
Chỉ là... những con cừu non nhu thuận dù có phủ lên người bao nhiêu lớp lông sói cũng vậy, làm sao so bì được với Dịch Thủy trời sinh cao ngạo như cô lang*? Cũng bởi vậy mà ngay đêm đầu tiên, một tính nô thị tẩm vừa làm bộ chần chừ phản kháng, ý đồ khêu gợi dục vọng chinh phục của hắn... thì Hạ Hầu Lan một khắc cuồng nộ đã quăng hắn khỏi giường. Nếu không có Vong Nguyệt xuất hiện can ngăn, sợ rằng tính nô kia đã đầu lìa khỏi cổ.
...
"Ngươi đang nghĩ tiếp theo nên khai tử ai sao?"
Giọng nói vang lên từ người ngồi trước mặt khiến Hạ Hầu Lan sực tỉnh, định thần nhìn lại chỉ thấy Du Liễm đang nhìn hắn, thản nhiên cười.
"Ta đương nhiên đang nghĩ chuyện đó, nếu không ngươi tưởng ta còn nghĩ gì nữa?!"
Hạ Hầu Lan tức giận đáp, lại bực bội tùy tiện đặt quân cờ trên tay xuống một điểm góc trên bàn cờ. Hừ, nụ cười của Du Liễm nhìn qua đã thấy chán ghét, hận không thể đấm hắn vài quyền cho hả giận.
Du Liễm thấy hắn đã đặt cờ, cũng chẳng buồn nhìn kỹ, thờ ơ nhón tay lấy một quân cờ, miệng nói:
"Hà đại nhân tính tình cương liệt, ta và ngươi đều hiểu rõ. Hôm qua trên triều hắn nóng nảy đối đáp mấy câu cũng chẳng đến mức quá kịch liệt, đâu phải trước giờ chưa từng gặp. Sao ngươi không chút dung nhẫn*, đã tống hắn vào đại lao? Còn cả Tống đại nhân, Tần đại phu, La ngự sử. Hạ Hầu, gần đây tính tình ngươi càng lúc càng khắc nghiệt a."
Hắn nói đến đó cũng không đợi Hạ Hầu Lan trả lời, vừa liếc mắt nhìn quân cờ mới đặt, thoáng sửng sốt rồi đột ngột phá lên cười:
"Ha ha ha!! Hạ Hầu, nước kỳ diệu ngươi suy nghĩ nửa ngày mới ra đấy hả? Ha ha ha, kỳ diệu, quả nhiên kỳ diệu a. Đã vậy ta cũng không khách khí đâu."
Du Liễm cười dứt liền thong thả nhón tay, thu sạch một đám quân lớn vừa bị chính nước đi ban nãy của Hạ Hầu Lan triệt khí*.
—-
*phiến tử: kẻ lừa đảo.
*thương phong lậu thủy: bị nhiễm trùng.
*cô lang: con sói cô độc.
*dung nhẫn: nhẫn nại, bao dung.
Hạ Hầu Lan ngẩn người, hỏi: "Ngươi làm gì vậy? Muốn thắng tới điên rồi sao?"
Du Liễm cười cười chỉ vào điểm hắn vừa đặt cờ ban nãy: "Nói bừa cái gì a? Rõ ràng chính ngươi dâng cho ta đấy thôi."
Hắn nói xong lại tiếp tục cười, Hạ Hầu Lan nhíu mày nhìn theo tay hắn, lúc ấy mới phát hiện quả thật nước cờ tiện tay đặt ban nãy chính thị cực dở, ngang nhiên một chiêu tự phá hết thành trì.
Thành ra cũng chẳng còn hứng chơi tiếp nữa, Du Liễm hiểu ý liền sai người thu dọn bàn cờ, thuận miệng hỏi:
"Ngươi không về phủ sao? Cũng đâu còn sớm nữa."
Hạ Hầu Lan hơi liếc mắt nhìn hắn, cũng không mở miệng trả lời. Trong lòng hắn càng rối hơn, thầm vấn: Về phủ? Về làm gì?? Vừa đặt chân vào Vương phủ lòng đã như bị đại chùy* dần giã; vô luận ăn cơm, đọc sách, kể cả ngắm hoa, xem ca vũ... tất cả giác quan, tinh thần đều vô thức mà tìm kiếm bóng dáng đã sớm không còn gần gũi bên mình kia... Bản thân phút chốc tựa như một cái xác không hồn...
Thực sự... đáng sợ...
Nghĩ tới đây, Hạ Hầu Lan thoáng như sực tỉnh; lại cong môi nói:
"Sao hả? Từ bao giờ ngươi thành keo kiệt vậy, một bữa cơm cũng không đãi ta được."
Hắn nói xong liền ngang nhiên gọi người dâng trà nước, điểm tâm; công khai ý đồ muốn ở ỳ lại không về.
Du Liễm bật cười, nói: "Thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử."
Lại trầm mặc một hồi, hắn bỗng mở miệng nói tiếp: "Hạ Hầu, ngươi không định cứ tiếp tục thế này đấy chứ?"
Hạ Hầu Lan nhướng mày nhìn hắn: "Thế nào? Làm sao hả?"
Du Liễm thở dài, trầm giọng nói:
"Ngươi thật cho là ta không biết Vương phủ các ngươi xảy ra chuyện gì sao? Từ hôm đầu tiên thấy ngươi bộ dạng bất thường, ta đã nhận ra ít nhiều rồi. Hạ Hầu, ải này không dễ qua đâu a. Đừng tưởng ngươi trên sa trường điểm binh ra vẻ uy phong, tới khi đối diện với chuyện tình ái cũng có hơn gì thường nhân. Hôm ấy ta gọi Vong Nguyệt tới, khéo hỏi một lượt, tuy nàng ta ấp úng không dám kể rõ, ta cũng đoán được đại khái rồi."
Hắn nói tới đây thì đứng dậy, thong thả bước tới trước mặt Hạ Hầu Lan:
"Ta có thể chờ ngươi khôi phục lại, nhưng quốc sự không thể chờ, bách tính không thể chờ, những đại thần vô tội bị giam trong thiên lao càng không thể chờ được. Hạ Hầu, vô luận trước đây ngươi được ngưỡng vọng thế nào, đắc nhân tâm bao nhiêu; nếu cứ tiếp tục thế này ngươi ắt sẽ biến thành một bạo vương bị người người căm hận. Ta không hy vọng ngươi như vậy."
Hạ Hầu Lan lặng thinh không đáp, một hồi lâu sau hắn mới gượng cười:
"Làm gì mà ngươi nói nghiêm trọng thế, lại còn cái gì bạo vương người người căm hận~ Du Liễm, ngươi cũng thật biết dọa người a? Được rồi, được rồi, ngày mai ta lập tức phóng thích bọn họ là được."
Du Liễm bất đắc dĩ đành nói thẳng: "Ngày mai thả, bao giờ lại bắt? Hạ Hầu, ngươi thế này không được a! Chung quy hiện giờ ngươi trước tiên phải làm sao đặng khôi phục lại tinh thần trấn định, tỉnh táo như trước mới được."
Hạ Hầu Lan thầm nghĩ: 'Ta muốn là có thể bình tĩnh được thì còn ngồi đây cho ngươi xỏ xiên sao?' Nhưng ngoài miệng vẫn xuề xòa đáp:
"Hảo hảo, ta biết rồi. Thế nhưng ngươi bảo ta làm sao khôi phục đây? Không lẽ đón hắn về? Ta đường đường là một Vương gia, sao có thể hướng một nô lệ cúi đầu?? Chỉ báo hại sau này hắn càng vô pháp vô thiên* a."
Du Liễm kinh ngạc, tròn mắt nhìn hắn:
"Ta hiểu rồi, Hạ Hầu! Thì ra đây mới chính thị là tâm ý của ngươi a."
Lại thấy Hạ Hầu Lan có vẻ chưa hiểu, còn ngơ ngác hỏi lại: "Cái gì chân chính tâm ý? Ta nói nãy giờ ngươi nghe không ra sao?"
Vừa giận vừa buồn cười, Du Liễm chặc lưỡi nói:
"Người ngoài tỉnh táo mà kẻ trong cuộc vẫn u mê. Nghe ngươi nói một câu vừa rồi ta đã