, quẻ thuật của ngươi thực đúng lắm... ải tình này ta thực sự qua không được rồi. Quốc sự và Hoàng thượng... ta đành giao phó cho ngươi. Ngươi nói ta nhu nhược cũng được, càn quấy cũng được... Giờ ta như người một đời tỉnh mộng, thân phận địa vị cái gì, quân tử tiểu nhân cái gì... tất thảy đều thật nực cười. Ta thực muốn, ta duy nhất muốn... chỉ có người trong lòng ta này thôi. Đã không còn hắn, ta sống trên đời cũng chẳng còn vui thú hay ý nghĩa gì nữa."
Hạ Hầu Thư nghe thế lập tức khóc lớn: "Vương gia, người không thể như vậy được... Người nghĩ thoáng ra một chút đi mà, chỉ ít lâu nữa người sẽ quên được Dịch Thủy thôi..."
Du Liễm khoát tay ngăn hắn tiếp tục kêu khóc rồi nhàn nhạt nói:
"Hắn dù còn sống, nhưng tâm đã chết rồi. Thể xác còn đây mà hồn phách đã ly tán. Ngươi há khuyên nhủ được hay sao? Ai... Hạ Hầu Lan a Hạ Hầu Lan, tưởng không được ngươi một đời anh hùng, cuối cùng trốn chạy không thoát ải ái tình. Ngươi... Ai~~... ngươi rốt cuộc đến trái tim cũng đánh mất rồi."
Du Liễm vừa nói xong, lập tức trên sườn núi tiếng kêu than vang động đất trời, chúng nô lệ vừa van khóc vừa cuống cuồng dập đầu, cầu xin hắn cứu mạng. Du Liễm cũng hiểu rõ, nếu Hạ Hầu Lan thật chết ở nơi này, Hoàng thượng tất sẽ đùng đùng giận cá chém thớt, tất cả trút lên đầu đám nô lệ vô tội này.
Thế nhưng nhìn tình trạng Hạ Hầu Lan lúc này, lòng hắn càng rõ sự đã vô phương vãn hồi rồi. Chỉ còn biết ôm đầu phiền não, thầm nghĩ đến tột cùng nô lệ kia là loại người gì, làm sao lại khiến Hạ Hầu Lan si mê đến mức ấy. Du Liễm đau đầu hướng mắt nhìn Dịch Thủy đang nằm trong lòng Hạ Hầu Lan, vừa nhìn qua, hắn chợt nhíu mày, lại quay sang hỏi Vong Nguyệt đang đứng bên cạnh:
"Hắn chết lúc nào vậy?"
Vong Nguyệt vừa nức nở vừa đáp: "Đêm qua lúc ta tới nơi, Dịch Thủy đã tắt thở rồi. Khi ấy bi thương vô cùng, còn lòng dạ nào để ý thời gian..."
Dịch Châu nãy giờ vẫn sợ hãi len lén nhìn Quốc sư đại nhân, lúc ấy mới lúng búng lên tiếng:
"Ca ca ta... ca ca ta mất giờ Sửu đêm qua."
Vừa nghe thế Du Liễm vội vã hỏi dồn: "Là sáng sớm nay sao?? Tức là từ lúc hắn chết tới giờ chưa quá mười hai canh giờ phải không???"
Dịch Châu rụt rè gật đầu, lập tức liền thấy chân mày Du Liễm giãn ra, hắn ha hả cười phá lên: "Thật là! Sao các ngươi không nói sớm?!" Lại giơ chân đá đá bên vai Hạ Hầu Lan:
"Hạ Hầu, lên đi. Quả nhiên ta bảo ngươi ngày thường ra dáng đệ nhất thiên hạ, tới khi gặp chuyện của chính mình lại thành ra xuẩn ngốc cũng không sai. Không lẽ đúng là càng một mực quan tâm càng thêm rối? Thành ra bao nhiêu lời ta từng dặn ngươi, ngươi đều quên sạch sẽ sao?!"
———-
Hạ Hầu Lan vẫn bất động, không lộ ra mảy may phản ứng, tỏ rõ ý hắn đã quyết, nhiều lời vô ích. Du Liễm cũng hết cách, cả giận nói: "Khỏi cần ngồi đây đòi sống chết, chờ chút nữa xem ngươi có nhảy dựng lên cảm ơn ta không? Ta hỏi ngươi, khi xưa ngươi đi đánh Đông Vãn, ta có đưa cho ngươi một hạt Định Hồn châu phải không?"
Lúc ấy Hạ Hầu Lan mới đờ đẫn ngẩng đầu, cũng chẳng để ý bộ dạng nín cười khổ sở của Du Liễm, hắn mơ hồ đáp: "Phải rồi, chuyện như gần ba năm trước rồi... ta cũng quên mất... đây ta trả ngươi Định Hồn châu... Định Hồn châu?!" Hắn bỗng thất thanh kêu lớn, gương mặt đột nhiên lộ vẻ kích động tột cùng.
Du Liễm hừ một tiếng, hỏi: "Nghĩ ra rồi hả? Lúc đó ta nói gì ngươi còn nhớ rõ không?"
Thanh âm Hạ Hầu Lan cũng bắt đầu run run, hắn lẩm nhẩm: "Ngươi nói... Ngươi đã nói... hạt châu đó... người chết trong vòng một ngày, thi thể chưa mục rữa... nếu đem hạt châu đặt vào miệng, có thể làm cho... làm cho hồn phách tụ hội lại không tiêu tán. Lúc ấy đưa người tới chỗ ngươi, tự nhiên sẽ có cách khởi tử hồi sinh... Có phải... có phải thế không?" Hắn khát khao ngẩng lên nhìn Du Liễm, gương mặt vừa như chờ mong khấp khởi lại phảng phất nỗi sợ hãi sẽ bị thất vọng của Hạ Hầu Lan lúc ấy khiến cả Vong Nguyệt lẫn Hạ Hầu Thư sau này mãi mãi không quên được.
"Không sai. Ngươi còn không nhanh đứng lên đi." Du Liễm nói rồi vươn tay về phía hắn, nhưng Hạ Hầu Lan lúc này nghe tin Dịch Thủy còn hy vọng hồi sinh, trong khoảnh khắc tinh thần phấn chấn tột cùng, căn bản chẳng cần ai giúp đỡ, hắn hai tay vẫn ôm Dịch Thủy, nhẹ nhún chân một cái đã nhảy lên khỏi huyệt mộ. Lại luống cuống túm lấy Dịch ông vẫn còn chưa định thần từ cơn hoảng hốt, vội vã nói:
"Nhanh, nói cho ta nhà các ngươi ở đâu?? Dịch Thủy hắn còn cứu được... hắn... hắn còn cứu được a..." Lời chưa nói trọn nước mắt đã không kìm được trào rơi trên má.
Du Liễm khẽ nhún vai, nghĩ thầm: 'Đành rằng tình ý vô chừng, nhưng Hạ Hầu hắn cũng thực khinh suất, trước mặt bao nhiêu nô lệ mà rơi nước mắt, chuyện này đồn đại ra ngoài rồi còn gì mặt mũi một chấp chính Vương gia nữa?'; liền kéo tay áo Hạ Hầu Lan, nói:
"Ngươi gấp gáp cái gì? Nhanh đi tìm xe ngựa đưa hắn về Vương phủ mới phải, chỗ này đâu phải nơi thực hiện được lễ chiêu hồn hoán phách. Lại vui mừng đến hồ đồ rồi hay sao? Còn không tìm hạt châu ra cho hắn ngậm."
Bị hắn quở trách như vậy nhưng Hạ Hầu Lan một chút cũng không thấy giận, vội vàng ừ ừ đồng tình. Hắn tháo xuống chiếc khuyên bằng ngọc lưu ly khảm vàng, nguyên lai vật tinh xảo ấy còn được chế tác thêm cơ quan khép mở công phu, Hạ Hầu Lan nhanh chóng lấy từ bên trong ra hạt Định Hồn châu rồi bỏ vào miệng Dịch Thủy. Gần như ngay lập tức hắn rùng mình nhận thấy một trận âm phong lạnh buốt quất qua mặt mình, cũng không biết có phải bản thân quá đa tâm* hay không, nhưng hắn cảm giác dường như luồng gió này mang theo trầm trầm oán khí. Nghĩ lại hành động tuyệt tình với Dịch Thủy hôm nào, hắn cũng minh bạch Dịch Thủy cao ngạo đến vậy sao có thể tha thứ cho mình. Hạ Hầu Lan lại càng thêm hối hận, trong lòng một trận bất an kinh hãi chợt dấy lên.
Hắn hoảng hốt cúi nhìn gương mặt Dịch Thủy, đã thấy như có chút chuyển biến, không đến mức tuyệt vô sinh khí như ban nãy. Lúc này Hạ Hầu Lan mới tạm trấ