hương hại chính bản thân mình.
_"Không, không phải với anh, mà với một mẫu nghiệm khác !!"
Cô hoảng loạn nhận ra khác biệt to lớn giữa cô và cậu.
_"Cái gì cơ !? Ông không đùa đấy chứ !? "
Cô hai chín, già cỗi và đuối sức, mệt mỏi , lo âu trên từng nét mặt.
_" Chỉ còn cách đó nữa thôi, tất nhiên tôi chỉ gợi ý, cô nên bàn kỹ với chồng. "
Cậu hai mươi tư, một tầm tuổi đẹp. Con người cậu vốn có nhiều nét đẹp, cô chua chát công nhận điều ấy,cậu đang ngày một trưởng thành và nhận thức đầy đủ hơn về bản thân.
_"Không cần, nếu được, xin bác sĩ giúp cho. Tôi tin là anh ấy cũng muốn như tôi. Con tôi cũng là con anh ấy, không có gì xấu hổ cả !"
Rồi cậu sẽ nhận ra giá trị thực sự của bản thân cậu với anh. Và , nếu còn cơ hội, cậu sẽ không để tuột mất anh đâu. Cậu là người thông minh , không bao giờ có thể coi thường cậu.
_" Cô chắc chứ !? "
Nếu còn cơ hội....
_"Tôi chắc chắn , làm ơn càng nhanh càng tốt!"
"Dĩ nhiên, cô là bệnh nhân của chúng tôi nhiều năm rôi, sẽ nhận được những ưu tiên chăm sóc tốt nhất !"
_______
14/2. "Xin hãy đặt niềm tin vào gói cước mới của chúng tôi, thay lời chúc valentine hạnh phúc tới bạn và... PHỤT !! "
Anh phũ phàng ngắt lời nàng người mẫu trong đoạn quảng cáo.Trưa nay nắng gắt , trời chẳng chiều người. Đúng lúc điều hòa văn phòng nhà xuất bản hỏng ,anh nhận được liền hai cú điện thoại , một máy bàn, một mobile. Vợ anh nhắc anh về sớm , tối cô nấu cơm, có chuyện quan trọng cần nói. Cậu gọi anh, đơn giản muốn nghe anh nói. Cậu bảo cậu đang ốm, cậu mệt. Nhưng anh đến lúc nào cũng được, nhớ mang cho cậu vài cuốn truyện tranh từ nhà xuất bản.
Nhà anh gần nhà xuất bản hơn, nhưng anh muốn đến với cậu trước.
Thứ nhất, nếu có lựa chọn gì , anh cố dành cho cậu trước. Với anh, đó là một hình thức thể hiện "Tình yêu" Tất nhiên cậu không biết, anh làm thế để thỏa mãn chính bản thân mình nhiều hơn. Trong suốt bốn năm qua ,không biết bao nhiêu anh chực vuột ra câu nói yêu cậu. Những quan tâm nhỏ nhặt kiểu này, vừa để dành cho cậu ,vừa để làm cứu cánh cho anh nữa.
Thứ hai, anh rất tò mò, hai tuần nay cậu thay cả khóa cửa ,cố thủ trong xưởng vẽ, không biết đang mưu tính chi đây?? Không nhận bất cứ cử chỉ quan tâm nào từ anh, thậm chí là điện thoại.Có lúc anh chột dạ nghĩ, cậu đã yêu ai rồi chăng?? Đột ngột hôm nay cậu gọi,anh vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhõm, vừa lo. Ở xưởng vẽ có nhiều điều bí mật anh muốn giấu riêng cho mình, đặc biệt là muốn giấu cậu.Nhưng không sao,gần bốn năm nay cậu chưa hề bước chân vào căn phòng ấy.Anh nói không muốn cậu vào thì cậu không vào, cậu không ưa sát sao như vợ anh.
________
Nắng ấm tràn đầy mọi ngõ ngách, đẹp tuyệt trần. Cậu ngẩn ngơ. Không ngờ ý định sửa sang dọn dẹp xưởng vẽ bí mật lại đem đến cho cậu nhiều đến thế.
Đây là tranh vẽ cậu, không chỉ một bức mà là nhiều nhiều, rất nhiều, tràn ngập căn phòng. Cậu ngồi, cậu nghịch bút, cậu ngủ, cậu khóc, cậu cười... Anh vẽ từ bao giờ? Anh định giấu đến bao giờ? Hả anh tệ hại, anh khốn khổ và khốn nạn? có một bức tranh, chỉ toàn màu xanh, màu xanh của mắt cậu...
Chính cậu không ngờ bản thân mình lại đẹp đẽ như thế trong tranh anh, trong từng mảng tâm hồn anh, trong lòng anh, trong tim anh....Anh yêu cậu đúng không?? Không, anh yêu cậu rất nhiều. Cậu vừa cười vừa khóc trong cái nắng trưa gay gắt.
Bốn năm vụt qua, bốn năm cậu đơn phương, trong khi cậu bên anh , rất gần anh. Cậu ngu ngốc, cả anh nữa...
Sau đêm ấy, cậu xin vào làm trong xưởng vẽ với anh, thôi không làm phục vụ nữa. Chủ quán nhìn cậu cười tủm tỉm, cậu cũng không biết nói thế nào. Lúc ấy, cậu chỉ đơn thuần muốn làm cái gì đó thực sự mình muốn (như anh khuyến khích) ,cậu không muốn sa ngã (vì ai đây?) Anh đồng ý ngay tắp lự. Nói là xưởng vẽ, thực ra chỉ có mình anh với cậu, vợ anh cũng hay bất chợt qua, nhưng cậu không để ý đến cô lắm. Cô có cái nhìn xuyên thấu mọi thứ, chỉ thế thôi.
Hình như đêm đó cậu say, nhưng gì nữa thì cậu không rõ.
Sau này,anh vẫn tốt như thế, vẫn cười hiền, vẫn giả hay giả đò ngố ngố chọc cậu.Anh chẳng bao giờ để cậu biết anh yêu cậu, bất kỳ một dấu hiệu nào.Thảo nào người ta nói anh hoàn hảo.
Cậu hiểu anh, với anh , những điều quan trọng là thứ khi anh chưa nhận ra thì không sao, khi anh biết rồi thì anh giấu diếm bảo bọc trong đủ thứ, anh không thể thiếu.Và khi mất rồi thì anh cũng không chết. Ngoài cậu ra, khó ai có thể thực sự hiểu được ý nghĩa của điều này.
Người ta nói, yêu là đấu tranh.Cậu không biết cậu phải đấu tranh với ai đây, nhưng cậu cần phải thế. Cậu không phải loại người thiếu đầu óc, chỉ cần còn một cơ hội , cậu sẽ cố.
Cậu không có thời gian để suy nghĩ sâu xa cho vợ anh, hay tương lai của cậu và anh mai sau, cậu gọi điện thoại hẹn anh
___________
Anh đến xưởng vẽ, đèn trên lầu vụt tắt. cửa không khóa. Chuyện gì đây !? Anh nghe thấy tiếng đổ vỡ, tiếng đập bàn ghế. Chuyện gì nữa đây? Nhiều linh cảm không lành bám víu lấy anh. Anh vội vàng lao vào. Hành lang rải rác nhiều vệt đỏ tươi , kéo dài lên đến trên lầu. Cậu.....cậu...?? Anh cuống lên, gào trong vô vọng tên cậu. Cậu đâu rồi !?? Anh quên luôn những nỗi lo về căn phòng bí mật, về vợ anh ở nhà, về mọi thứ.
"Hù!" Một vòng tay quen thuộc ôm lấy anh. Đèn phòng bật sáng. Rất nhiều tranh vẽ cậu trong phòng, thêm một tranh chân dung của anh.
Anh không hiểu gì cả, giật cậu ra, nhìn cậu một lần, hai lần rồi lại ôm chặt cậu. Tim anh đập như điên dại. Anh lúng túng, líu cả lưỡi. Anh hỏi rất nhiều, đại thể..toàn câu lung tung. Cậu ôm anh.Ấm lạ !
_"Anh yêu em đ