này, chưa đợi Kha Thanh Hán mở miệng liền cau mày nói.
"Lại là các người!"
Bởi vì ba tên du côn có nhiều tiền án, lại thêm các cảnh sát thấy trên mặt Kha Thanh Hán có vết thương, Hồng Vi tóc rối lấm lem bùn, tình thế lập tức nghiêng hướng bên Kha Thanh Hán.
"Hắn cầm dao bấm đâm tôi." Kha Thanh Hán kể lại nguyên nhân hậu quả. "Tôi bất đắc dĩ tự vệ."
Một cảnh sát hỏi.
"Nghe nói cậu lấy dao đe dọa hắn?"
"Hắn đánh em trai tôi." Kha Thanh Hán bình thản đáp. "Tôi chỉ hù hắn, dùng sống dao dí hắn thôi."
Đợi hỏi rõ tất cả xong, cảnh sát răn dạy các du côn một trận, lại giáo dục Kha Thanh Hán vài câu.
"Đám thanh niên các người chỉ biết hiếu chiến dùng sức mạnh, đánh lộn. Có việc gì không thể thảo luận sao? Đánh nhau có thể giải quyết vấn đề? Nếu có việc không may xảy ra, các người ăn nói sao với người nhà..."
Kha Thanh Hán cúi đầu, đối với cảnh sát phát biểu không lộ phản cảm hay mất kiên nhẫn, khiến cho cảnh sát phát biểu rất hài lòng. Người này còn nói một đống đạo lý, cuối cùng thấm thía nói.
"Lần này coi như xong, nhìn hai người không giống như bọn họ, từ nay về sau đừng xúc động vậy nữa."
Cảnh sát đặt câu hỏi cả sự việc, giáo dục một trận sau đi mất. Trước khi đi, cảnh sát trước đó nhận ra ba người Cẩu Tử nói trong thời gian này đầu đường có trộm cướp, nghi ngờ là ba người làm, dứt khoát mang đi luôn.
Ba người kia ra sao, Kha Thanh Hán và Hồng Vi không quan tâm, nhặt rổ lên chuẩn bị trở về nhà. Thôn trưởng thấy hai thiếu niên bộ dạng chật vật, nhiệt tình kêu họ rửa mặt, bôi chút nước thuốc.
Vừa lúc này, cửa sân nhà thôn trưởng bị người một chân đá văng ra.
"Bác trai?" Hồng Vi liếc mắt thấy ông Kha mặt mũi giận dữ vọt lên, vội vàng giật áo Kha Thanh Hán đang cúi đầu lau mặt.
Cả nhà thôn trưởng ánh mắt khó hiểu nhìn ông Kha vỗ vào đầu Kha Thanh Hán, tay kia cầm bồn rửa mặt đập lên người hắn.
"Má nó, mày làm chuyện gì? Đồn công an đều xuống đây, về nhà cho tao!"
Nước trong thau làm ướt đồ Kha Thanh Hán. Ông Kha một chân đạp lưng Kha Thanh Hán, miệng hùng hổ giục hắn lập tức về nhà. Cũng may Kha Thanh Hán hiểu rõ cha mình, xảo diệu tránh đi đa số lực một cước này.
Hồng Vi mặt mày tràn ngập sốt ruột nhưng không dám nói nhiều. Bị ông Kha hung dữ trừng một cái thì cẩn thận cầm giỏ tre, đợi ông Kha cùng Kha Thanh Hán đi ra sân nhỏ, cậu cảm ơn và xin lỗi cả nhà thôn trưởng, lén theo sau hai người.
Trận ẩu đả vào hai mươi chín tháng chạp không chỉ làm Kha Thanh Hán về nhà bị ông Kha đánh một trận, còn bị cấm sau này không được phép thì không cho tới gần Hồng Vi.
Chuyện Kha Thanh Hán, Hồng Vi đánh nhau khiến công an xuống trong một đêm lan truyền toàn thôn đều biết. Trước kia những lời đồn của các bà tám dường như được khẳng định. Đương nhiên ông Kha cũng nghe hết tin đồn, lập tức ác độc nói nếu lần nữa thấy Kha Thanh Hán và Hồng Vi ở chung, lập tức bẻ gãy chân Kha Thanh Hán.
Năm nay Kha Thanh Hán trừ bị đánh mắng ra, không thể không dưới sự khuyên nhủ của bà Kha sáng đầu năm mang theo gà mái cùng rổ trứng gà, vài chục đồng tới nhà Cẩu Tử chúc Tết và nhận lỗi. Cha mẹ Cẩu Tử sớm bị đứa nhỏ suốt ngày gây chuyện khiến kiệt sức, tự hiểu nhà mình đuối lý, từ chối một phen chỉ nhận trứng gà.
Trên đường về nhà, Kha Thanh Hán không yên lòng nghe bà Kha lải nhải, thầm nghĩ hai ngày nay không thấy Hồng Vi, hắn có chút lo lắng. Mấy ngày nay trong thôn người ta nói không ít lời khó nghe. Kha Thanh Hán dù sao coi như người đọc sách, ông Kha hung dữ dã man không nói lý, cho nên mấy người kia phần lớn chĩa đầu mâu vào Hồng Vi.
Hắn còn nhớ kỹ ngày đó Hồng Vi bị đánh, không biết có bị thương hay không.
Đầu năm người đánh bài nhiều, đương nhiên sáng sớm đã không thấy bóng ông Kha. Bà Kha hai ngày nay nhìn chằm chằm Kha Thanh Hán, thấy hắn ngoan ngoãn ở trong phòng thì thả lỏng cảnh giác, tán dóc với người đến chúc Tết.
Kha Thanh Hán ngồi trước bàn sách trong phòng, nhíu mày suy nghĩ cách lặng lẽ gặp mặt Hồng Vi. Hắn không biết vì sao nhớ mong người kia như vậy, chỉ cho là lo lắng Hồng Vi đánh nhau không biết có bị thương không. Mắt vô thức lướt qua cửa sổ, hắn đột nhiên nghĩ ra cách hay.
Phòng Kha Thanh Hán có hai cửa sổ, một cái hướng trong nhà, một cái hướng bên ngoài. Cửa khổ làm bằng gỗ hàng rào, trên đỉnh có tầng nhựa mỏng chắn gió.
Cửa sổ hướng trong nhà thì mùa hè vén màng mỏng hóng gió. Cửa sổ ngoài phòng thì quanh năm che màng, bên ngoài người đi đường không nhiều lắm. Bởi vì có phòng nhốt ngưu, mùi quá nồng, bình thường người ta đều đi vòng qua.
Hắn tới cạnh cửa, cẩn thận nghe ngóng tình hình nhà chính. Bà Kha và người ta nói một lát sau đi theo ra ngoài chúc Tết. Dường như lo lắng hắn lén chuồn đi, bà khóa kỹ cửa chính bên ngoài.
Xác nhận mẹ rời đi, Kha Thanh Hán lập tức đi ra phòng tìm tấm ván gỗ, cây cưa, mấy cái đinh và tấm màn mỏng. Hắn đi tới trước cửa sổ hướng ra ngoài, giật rèm, xé một nửa tấm màng mỏng trên hàng rào. Hàng rào gỗ ở chính giữa cố định then gỗ. Hắn dùng then làm chốt, giữ lại trên màng mỏng.
Sau đó Kha Thanh Hán cầm tám ván gỗ so sánh với dưới then, vẽ xong đường cong dùng cái cưa dọc theo đường cong làm xong ván gỗ.
Chuẩn bị xong ván gỗ, hắn thử nhét vào cửa sổ, vừa khít với nửa cửa sổ dưới then cài, bắt đầu dùng cái cưa đem cây gỗ dưới cái then cưa đứt từng cây.
Mất nửa tiếng đồng hồ mới sửa sang xong cửa sổ. May hôm nay là ngày đầu năm, bà Kha gần đây không có việc gì thường ở trong nhà đã đi ra ngoài.
Kha Thanh Hán cẩn thận nhìn kết cấu then hàng rào gỗ, xác định cây gỗ trên dưới không là một thể, cho nên cưa mất gỗ phía dưới không đ