n mức ảnh hưởng cả cửa sổ.
Thả cưa lại chỗ cũ, Kha Thanh Hán khó kiềm được hưng phấn khóa chặt cửa phòng, mặc quần áo giày dép, xác định ngoài cửa sổ không người, liền cẩn thận co người từ nửa cửa sổ dưới chui ra ngoài.
Rơi xuống đất, hắn tìm tảng đá dùng cái đinh đóng mấy chỗ màng mỏng ngoài cửa sổ, sợ có người chú ý hàng rào gỗ khác lạ. Đương nhiên màng mỏng chỉ là là ngụy trang, có thể tùy ý vén lên. Mỗi lần ra vào, cầm tảng đá đè dưới màng là được.
Mất nhiều công sức rốt cuộc tránh được tầm mắt cha mẹ, Kha Thanh Hán không thể chờ đợi được muốn đi gặp Hồng Vi. Cẩn thận tránh người quen, đi vòng tới cửa sau nhà Hồng Vi, xác định trong phòng bếp không có người khác, hắn cẩn thận đẩy cửa ra.
Hồng Vi ngồi bên giường vừa thấy hắn liền mừng rỡ.
"Anh Thanh Hán!"
Kha Thanh Hán vội làm động tác đừng lên tiếng, khiến Hồng Vi bật cười.
"Không sao, chỉ có một mình em ở nhà."
Dù nói vậy nhưng cậu vẫn đứng dậy đóng cánh cửa liên thông nhà bếp và nhà chính.
"Sau lưng anh sao dính đất cát không vậy?"
Vỗ lưng, Kha Thanh Hán kể lại chuyện đã xảy ra, Hồng Vi nghe trợn mắt há hốc mồm.
"Anh Thanh Hán, anh...anh mở màng mỏng ra, buổi tối cửa sổ lùa gió vào phòng sẽ rất lạnh."
"Anh làm tấm ván gỗ, quay về sẽ kéo lên chống cửa sổ."
Hồng Vi đổi sắc mặt vài lần, kéo Kha Thanh Hán ngồi trên giường mình, thấp giọng nói.
"Nhà anh không cho chúng ta gặp mặt..."
"Không sao đâu." Kha Thanh Hán không thèm để ý, nhìn chằm chằm Hồng Vi thay áo mới đeo kẹp tóc bươm bướm có vẻ đặc biệt xinh đẹp. Hắn nhấc tay sờ đầu cậu. "Tía yêu cầu quá vô lý, anh không thể không gặp em."
"Em..." Hồng Vi chần chờ, nhẹ tựa vào vai Kha Thanh Hán. "Em cũng không nỡ."
Nghe người này âm thanh đáng thương, Kha Thanh Hán cười khẽ vô lưng cậu.
"Sau này anh có thể chờ trời tối, mở cửa sổ đến nhà em cùng trò chuyện. Hơn nữa lúc em ra ruộng thì chúng ta có thể cùng một chỗ đi sớm về trễ." Ruộng lúa hai nhà đều cách nhà khá xa, không lo bị ông Hồng phát hiện.
"Ừm." Hồng Vi nghe xong tâm tình biến tốt. "Ý này hay."
Cong khóe môi, Kha Thanh Hán tùy ý Hồng Vi dựa vào mình. Đối với người này, hắn luôn không nhịn được muốn che chở. Chợt nhớ mục đích hôm nay, hắn vội vịn đối phương ngồi thẳng dậy.
"Vết thương của em sao rồi?"
Lát sau Hồng Vi mới hiểu ý hắn, lắc đầu.
"Em không bị thương." Lại đổi giọng. "Anh Thanh Hán, mặt của anh..."
"Không có gì."
"Nó có để lại sẹo không?"
"Không biết nữa." Kha Thanh Hán an ủi. "Miệng vết thương không sâu. Mà đàn ông sợ gì để lại sẹo!"
Hồng Vi duỗi ra một ngón tay, cẩn thận sờ gần miệng vết thương trên mặt Kha Thanh Hán, hốc mắt ửng đỏ.
"Anh phải cẩn thận đó, mùa đông dễ nứt da."
"Ừ."
"Còn nữa." Hồng Vi cau mày, muốn cởi đồ đối phương. "Sau lưng anh nhất định có máu bầm."
Kha Thanh Hán đẩy tay Hồng Vi ra.
"Không có việc gì."
"Không có mới lạ." Rất hiểu đối phương, Hồng Vi vừa thấy phản ứng của hắn liền biết, người này nhất định bị thương không nhẹ. "Bác trai ra tay không biết nặng nhẹ, bác gái lại không chú ý đến anh nhiều."
"Anh nằm sấp đi, em xoa bóp cho, lại bôi tử thủy ngân."
Hồng Vi đã quyết ý thì Kha Thanh Hán cũng không từ chối. Lần trước bị cái thau đập trúng xương vai, lưng, eo, thật là hơi đau, hắn liền cởi áo bông và áo len, nằm trên chăn.
Áo mỏng bị người nhẹ nhàng vén lên, khí lạnh lùa Kha Thanh Hán đánh rùng mình.
"Lạnh lắm hả?" Giọng Hồng Vi truyền đến từ sau lưng hắn. "Nhịn chút đi, sẽ mau xong thôi."
"Ừm."
Lưng trần bị đôi tay đầy vết chai dùng sức bóp. Lòng bàn tay thô ráp lúc nhẹ lúc nặng mơn trớn làn da, Kha Thanh Hán dần bỏ qua đau đớn và rét lạnh trên lưng, chỉ thấy có loại rung động lạ lùng từ sâu trong tâm hồn dâng trào, thân thể cũng ấm lên. Nóng cháy và khát vọng khó hình dung trở nên ngày càng rõ ràng.
"Anh Thanh Hán?" Hồng Vi có chút khó hiểu nhìn hắn đột nhiên xoay người, hai tay bị đối phương nắm chặt.
Kha Thanh Hán tỉnh hồn, cố gắng dời ánh mắt khỏi người cậu.
"Anh không sao."
Hồng Vi cau mày.
"Để em phủi tử thủy ngân cho anh." Nói xong cậu vội kéo chăn đắp cho Kha Thanh Hán. Cậu xuống giường lục tìm tầng dưới tủ chén.
Kha Thanh Hán nằm ngửa trong chăn, ngửi mùi hương của Hồng Vi, chỉ thấy dưới bụng thứ kia vừa phình vừa đau. Đương nhiên hắn hiểu phản ứng này đại biểu cái gì.
"Anh ngơ ngác gì thế?"
Khuôn mặt đột nhiên phóng đại khiến Kha Thanh Hán kinh hoảng. Hắn giật mình sững sờ nhìn khuôn mặt quen thuộc, rất gầy, còn có chút non nớt. Người này là Hồng Vi hắn luôn che chở cưng yêu, cũng là...cậu trai mười bốn tuổi cùng giới tính với mình.
Mà mới rồi hắn đang nghĩ cái gì?
Trái tim Kha Thanh Hán lạnh băng, bật dậy đẩy ra Hồng Vi, không nhìn mặt đối phương, thở hổn hển.
Dường như Hồng Vi bị hù dọa, vội cầm tay Kha Thanh Hán.
"Anh Thanh Hán, anh làm sao vậy?"
Kha Thanh Hán cầm tay đối phương, tâm tình kích động, nhịn không được ôm Hồng Vi vào ngực, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt chưa hoàn toàn nẩy nở.
Hồng Vi ngửa đầu, môi cong lên. Dường như thấy ra Kha Thanh Hán không có việc gì, cậu không nói nhiều, ngược lại vươn tay vòng qua lưng ôm Kha Thanh Hán.
Mắt lưu luyến bờ môi có vẻ tái nhợt, Kha Thanh Hán