ích Hồng Vi. Chẳng qua đứa bé này vẫn không rõ giới tính Hồng Vi, cứ kêu chị.
Kha Thanh Hán nghe xong lòng rối loạn, nhưng không thể không cố gắng tỉnh táo, tìm hiểu sự việc qua miệng Kha Thanh Tài.
"Sao bác Ba lại..."
Kha Thanh Tài mới mấy tuổi, không hiểu nhiều chuyện, giải thích hỗn loạn. Cơ bản là đêm đó Kha Thanh Hán bị đánh ngất xỉu, ông Kha kêu mấy anh em khiêng Kha Thanh Hán đến phòng nhỏ này giam lại. Ông thì cầm búa chạy tới nhà ông Hồng gây chuyện, qua lại xô đẩy khiến ông Hồng tức giận đến choáng váng té xuống, lập tức đứt thở. Sau này bác sĩ thôn tới nói là xuất huyết não, tử vong.
Trước đây nhà họ Hồng có hai anh em, lúc trước gây hấn với ông Hồng, bình thường ít tới lui. Xảy ra việc này, rốt cuộc là anh em nhà mình, lại thêm hai người luôn coi Hồng Vi là quái vật, gây chuyện lộn xộn nhận phòng ở nhà họ Hồng, cứng rắn đuổi Hồng Vi khóc đến sắp bất tỉnh ra ngoài đường.
Kha Thanh Hán cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cả người như rơi vào hố băng. Giờ hắn mới biết trước kia mình coi nhiều chuyện quá đơn giản. Hắn không ngờ rằng nhìn ngoại tộc, lòng người sẽ tàn nhẫn đến mất nhân tính như vậy.
"Bác Cả mắng ngay mặt Hồng Vi, nói chị ấy mặt dày sống làm gì nữa. Má em nói trong thôn rất nhiều người nói về chuyện của anh và chị ấy. Nói chị Hồng Vi bị bệnh giờ đang lây bệnh cho anh. Còn nói chị Hồng Vi khắc chết má chị ấy, hại chết tía chị ấy..."
Con nít không hiểu chuyện, chỉ nói lại tin tức cho anh họ nghe. Kha Thanh Hán nghe lời cậu bé nói thì lòng tê tái, không còn cảm giác nỗi thống khổ, tuyệt vọng nữa.
"Tiểu Tài." Lát sau hắn ngắt lời cậu bé. "Có thể...giúp anh gọi chị Hồng Vi vào đây không?"
Đến tận đây họ thật sự đã cùng đường, đối với Hồng Vi thậm chí sống yên ổn là rất khó khăn.
Cho nên hiện giờ điều duy nhất hắn làm được chính là: cùng ra đi!
Lựa chọn này có lẽ sẽ khiến cha mẹ đau khổ. Nhưng người cha chỉ biết đánh mắng, ăn uống hành hung, người mẹ không biết đúng sai, vĩnh viễn chỉ để ý cha, quan trọng là họ ép chết người thân của người mình yêu, dù có lẽ Kha Thanh Hán mới là đầu sỏ gây nên tội. Đến hôm nay, hắn nên làm sao đối diện cha mẹ như vậy!?
Hồng Vi thì sao? Chỉ là người vô tội bị kéo đến, là người yêu mà Kha Thanh Hán đã từng vô số lần thề muốn vĩnh viễn bảo vệ.
Hắn lựa chọn người yêu, đi tha hương.
Đáng tiếc, sự thật không như ý người.
Kha Thanh Tài lập tức nói.
"Không được. Chị Hồng Vi mấy lần muốn tìm anh đều bị bác Cả, bác Ba và tía em cản. Bây giờ bác Ba chết, mỗi ngày chị ấy ngơ ngác ngồi ngoài cửa, bị bác Cả, bác Hai nhà chị ấy đánh mắng cũng không nhúc nhích."
"Tiểu Tài, vậy em giúp anh gửi..."
"Anh hai, bác Cả tới, em phải đi nhanh thôi!"
Kha Thanh Hán vội hét lên.
"Nói giúp anh với Hồng Vi rằng: chờ anh!"
Kha Thanh Hán ủ rũ ngồi dưới đất, nghe tiếng ông Kha hùng hổ tới ngày càng gần, hắn lo lắng và mờ mịt. Kha Thanh Tài có nghe được câu cuối cùng hay không, hắn không thể chắc chắn.
Tiểu Vi...
Trước mắt Kha Thanh Hán lại biến thành màu đen.
Kha Thanh Hán và Hồng Vi, cuối cùng không ai chờ được ai.
Kha Thanh Hán bị giam trong phòng nhỏ vài ngày, ông Kha có tới hai lần, đánh chửi hắn một trận sau mỗi ngày bà Kha tới đưa cơm ba bữa. Bà Kha trừ lau nước mắt ra mỗi lần đều lải nhải "thu lòng lại đi", "thông cảm cho cha mẹ", nói riết rồi sau đó có nhắc đến sẽ tìm người "chữa khỏi bệnh cho con".
Ngày ông Hồng chôn trên núi, Kha Thanh Hán bị ông Kha và bác Hai, bác Ba trói lên máy kéo, bảo muốn đem hắn tới đâu đó 'chữa bệnh'.
Kha Thanh Hán biết rõ xúc động phản kháng nhất thời là không có tác dụng. Hắn không giãy dụa, vốn định nhân cơ hội đi ra ngoài có thể gặp mặt Hồng Vi, may mắn thì còn dặn dò được vài câu.
Đáng tiếc đi ngang qua nhà không thấy Hồng Vi ở cửa ra vào.
Những ngày Kha Thanh Hán bị giam, đứa nhỏ nhà ông Hai cũng không đến nữa. Chắc là bị những người lớn phát hiện rồi cấm không cho đến!
Chỗ Kha Thanh Hán chữa bệnh là một 'tín chủ' người quen của bác Ba nhà họ Kha giới thiệu, nghe nói mặt trên còn có đại giáo hội.
Hội sở là một sân nhỏ cũ kỹ cạnh thôn. Ngày Kha Thanh Hán bị đưa tới, đầu tiên là cả đám vây quanh hắn niệm thánh kinh, cho hắn uống nước gì đó rồi nhốt hắn vào phòng nghỉ cạnh hội đường.
Người nhà họ Kha cho hội sở mấy chục đồng, bà Kha ở bên này canh giữ. Kha Thanh Hán đứng cạnh cửa sổ, nghe bên ngoài mấy người kia bảo đảm chắc chắn trong nửa tháng có thể trị tốt bệnh cho hắn.
Hắn nhếch khóe môi, tự bảo mình phải nhịn. Nhịn nửa tháng nữa thôi, một khi tự do rồi là có thể về nhà đem Hồng Vi đi. Hắn không sợ ngôn ngữ khó nghe nặng nề và đau đớn thể xác, chỉ sợ người kia gầy yếu như vậy chịu không nổi đả kích này, bị những người sống bức điên khùng.
Những ngày bị ép 'chữa bệnh', Kha Thanh Hán thể nghiệm đủ loại 'trị liệu'. Ngày đông hắn bị người túm đầu dúi vào thùng nước lạnh, mỗi ngày sáng chiều một lần. Sau đó cả đám người tiếp tục vây quanh hắn niệm kinh, nói cho hắn cùng đồng tính một chỗ sẽ xuống địa ngục, vĩnh viễn không thể lên thiên đường.
Bà Kha thấy Kha Thanh Hán bị những tín chủ chữa trị chịu khổ, lần nữa khóc lóc trước mặt hắn. Dù bà rất đau lòng nhưng vẫn kêu hắn ráng nhịn, nói hết bệnh rồi thì sẽ không có chuyện gì nữa.
Kha Thanh Hán nhìn mẹ dường như không bao giờ chảy cạn nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét.
Hắn không thấy mình có bệnh, cần bị người cứu vớt. Liên tục trị liệu năm, sáu ngày chẳng hề khiến cảm tình của hắn dao động