r />
"Tôi không cho anh đóng cửa, tôi phải đụng hư cửa sắt!"
Nói dứt lời, Cổ Hạo thật sự dùng đầu đụng cửa sắt. Tuy lực đụng khá mạnh nhưng đầu anh cũng bị đau, thế mà cửa sắt rắn chắc không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, Cổ Hạo ngồi phịch trên mặt đất lần nữa khóc lớn. Một người đàn ông lại khóc thành như vậy thật sự quá khó coi, nhưng cũng có thể tưởng tượng được anh chịu khổ sở sâu đến chừng nào.
Người nam có thanh âm dễ nghe xoay người vào trong tiệm. Hiển nhiên y không muốn chung đụng với người say đột nhiên xuất hiện. Bởi vì loại người như vậy trong đêm Đài Bắc thật sự quá nhiều rồi.
Say rượu Cổ Hạo bò dậy, gào khóc kêu la.
"Ê! Anh có lương tâm hay không? Không thấy tôi khóc thảm lắm sao?"
Người nam tuyệt không thèm để ý Cổ Hạo, y đi vào trong sau đó không phát ra thanh âm nào nữa.
Thấy có người không thèm để ý mình, Cổ Hạo lại nằm sấp trên đất khóc lớn, khóc đến cuối cùng lại rơi mưa to, khiến đồ anh đã ướt nay càng ướt hơn. Đến cuối cùng anh thật sự không chịu nổi mưa to dằn vặt, kêu khóc lên.
"Ngay cả ông trời cũng muốn khi dễ tôi, mưa rơi khiến tôi ướt gần chết, tôi không muốn sống nữa! Bị sếp hãm hại, bị đồng nghiệp khinh thường, bị phụ nữ vứt bỏ, còn lừa đi mấy trăm vạn, nói cái gì chi phí kết hôn, kết quả đều là gạt tôi! Vì sao tôi luôn bị người ta khi dễ? Tôi rõ ràng là một người đàng hoàng nghiêm túc, tôi không phục! Vì sao, vì sao chứ? Vì sao số tôi khổ như vậy? Ngay cả hôn nhân cũng bị gạt! Tiền tôi cần kiệm để dành đều bị lấy mất, không có mặt đến công ty. Giờ ngoài chết ra không còn con đường nào khác! Tôi muốn chết, tôi muốn chết!" Cổ Hạo càng khóc càng lớn tiếng.
Anh khàn giọng khóc la, khóc đến chạm nỗi khổ trong lòng, không ngừng nói muốn tìm cái chết.
Người nam có thanh âm dễ nghe lại đi ra. Y đứng bên cạnh Cổ Hạo. Nằm sấp trên mặt đất Cổ Hạo ngẩng đầu nhìn người nam này. Con ngươi tựa như trời xanh của y mang theo ánh sáng dịu dàng.
Sau đó, người nam ở trước mặt anh đặt một bình đựng chất lỏng màu sắc kỳ quái. Thanh âm của y ưu nhã tựa gió nhẹ, tuy ngữ điệu có chút nghiêm túc, nhưng có thể nghe ra y từ tận đáy lòng quan tâm.
"Đây là độc dược, chỉ cần uống một hớp, không tới mười phút sẽ chết ngay. Nhưng anh hãy tưởng tượng, người ta ở trong tang lễ của anh, khi nói anh là một kẻ thất bại thì, cảm giác đó như thế? Anh thỏa mãn nhân sinh như vậy ư? Bị coi là kẻ thất bại, anh rất vui vẻ?"
Nghe vậy, Cổ Hạo ngẩn người, không động đậy.
Người nam giọng điệu không thay đổi.
"Tiến vào uống tách trà đi, vừa lúc tôi đang nhàm chán, cùng tôi uống trà chứ?"
Thấy Cổ Hạo vẫn bất động, người nam tự mình vào trong. Cổ Hạo chậm chạp vài giây mới đứng lên, anh lau nước mắt, theo người đàn ông đi vào cửa tiệm nhỏ này.
Cửa tiệm rất nhỏ, không biết buôn bán cái gì. Bên trong treo tranh phong cảnh khiến người thoải mái tinh thần.
Người nam bắt đầu pha trà, không gian tràn ngập hương trà. Trong không khí ấm áp này, Cổ Hạo vừa mới hồi phục tâm tình lần nữa nước mắt tuôn rơi.
Loại cảm giác này thật sự quá ấm áp. Anh chưa từng cảm động như vậy! Cổ Hạo khóc, không thèm để ý đối phương cùng mình không có quan hệ gì, hiện tại anh cần nhất là có người để trút bầu tâm sự.
Cổ Hạo kéo tay đối phương, bàn tay mảnh khảnh trắng nõn, so với tay phụ nữ anh từng thấy càng xinh đẹp hơn nhiều.
Anh bắt đầu khóc kể bất hạnh của mình, người nam chỉ là yên lặng lắng nghe.
Khuôn mặt quá xinh đẹp của người nam có loại khí chất thoát tục. Nhưng đáy mắt y lại vương u sầu, dường như y đã trải qua quá nhiều thống khổ, có thể đồng tình bi thương cùng người khác.
"Tôi thật thảm, vì cái gì chỉ có tôi bất hạnh đến thế? Tôi biết một người đàn ông không thể khóc khó coi như vậy, nhưng tôi thật sự rất khó chịu! Ngày mai tôi nên đối mặt với đồng nghiệp làm sao đây? Chắc chắn mọi người đã biết hôm nay tôi không hề kết hôn, còn bị lừa tiền. Nhất định tôi sẽ bị họ làm như trò cười. Nghĩ như thế, tôi liền...hu hu hu, tôi thật không biết nên làm sao đây..."
Cổ Hạo chưa nói hết câu lại nằm sấp trên bàn khóc đến chết đi sống lại.
Người nam từ đầu đến cuối không nói câu nào, đợi Cổ Hạo khóc đủ rồi mới thấp giọng nói.
"Khóc đủ chưa?"
Không nghĩ tới Cổ Hạo không có chút khí khái nam nhi, thật sự lắc đầu biểu thị còn chưa khóc xong, có thể thấy anh yếu đuối bao nhiêu.
Người nam uống một ngụm trà, đột nhiên hỏi vấn đề khiến Cổ Hạo khó hiểu.
"Muốn thay đổi cuộc sống của mình không? Muốn được đến hạnh phúc không?"
Người nam này không an ủi anh thì thôi, lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?
Cổ Hạo quên cả rơi lệ, giật mình nhìn người nam mặt không biểu tình. Trong lòng anh tràn ngập hoài nghi, tựa như nghe chuyện thần thoại.
"Biến đổi cuộc sống của tôi? Đạt được hạnh phúc?"
Người nam không thèm để ý Cổ Hạo ánh mắt kinh dị, y cười vô cùng dịu dàng.
"Đúng! Trong đời anh sẽ đột nhiên xuất hiện một người, có thể biến đổi cuộc sống của anh, giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn nhất cuộc đời."
Cổ Hạo lớn tiếng kêu lên.
"Anh không nghe hiểu ư? Tiền của tôi đã bị lừa hết rồi, ngay cả mình còn không nuôi sống nổi, ngoài chết ra tôi không có đường đi thứ hai. Anh nói đi! Tôi thảm như vậy làm sao cải biến cuộc đời đây? Anh đang trêu chọc tôi à?"
Người nam từ trong ngăn kéo rút ra một tờ giấy đưa cho Cổ Hạo.
"Viết tên và địa chỉ nhà anh, tôi sẽ lựa chọn người thích hợp trợ