giúp anh."
Cổ Hạo trừng mắt tờ giấy, bên trên in đóa hoa nhỏ khá lạ, mang theo mùi hương đặc biệt, thoạt nhìn giá trị không nhỏ. Tuy anh uống say nhưng vẫn cảm giác được tình huống này kỳ cục.
"Tin tưởng tôi đi! Thù lao thì lấy ba tháng tiền lương của anh. Tôi đã có người hợp ý, chắc hắn sẽ có thể khiến anh thay hình đổi dạng."
Người nam trong thanh âm dịu dàng không có chút cưỡng ép, Cổ Hạo lại như bị thôi miên tin tưởng mình sẽ có tương lai tươi sáng. Dù sao cuộc đời anh sẽ không thảm hơn bây giờ. Cổ Hạo xúc động ký tên trên tờ giấy.
Người nam lấy lại tờ giấy, khẽ nói.
"Người này tuyệt đối sẽ biến đổi đời anh. Hiện tại anh mau chóng trở về ngủ, đợi khi tỉnh rượu sẽ phát hiện chính mình tốt hơn nhiều."
Từ nhỏ Cổ Hạo đã bị người chèn ép đến lớn, thêm vào cá tính nhu nhược, vĩnh viễn nói không ra chữ 'không'. Cho nên anh ngoan ngoãn gật đầu, lắc lư say chếch choáng trở về nhà.
Trời sáng, ngày thảm nhất trong đời rốt cuộc tới. Nhưng Cổ Hạo một chút đều không muốn đối diện ngày bi thảm này.
Anh núp trong chăn, suy nghĩ có nên tự sát.
Nếu đến công ty sẽ bị người cười chết. Vừa nghĩ tới vẻ mặt cười nhạo của mọi người, anh cảm thấy bụng lại bắt đầu đau.
Vẫn là chết tốt nhất. Ít ra chết là hết, không bị nhiều người cười chê.
Kéo chăn che phủ đầu, anh nhịn không được lại khóc lên. Hôm qua rơi nước mắt chẳng nhằm nhò gì, bởi vì hôm nay anh càng khóc nhiều hơn.
Anh núp trong chăn càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng bắt đầu gào toáng lên. Chẳng qua nội dung gào ra so với hôm qua đại đồng tiểu dị.
"Oa, oa, vì sao tôi thảm như vậy? Tôi...tôi kiếp trước đến tột cùng đã làm chuyện xấu gì? Tôi luôn đối xử tốt với người khác! Vì sao chỉ có tôi bị lừa? Vì sao mọi người đều xem thường tôi? Hu..."
Đang lúc anh khóc thảm thiết thì chuông cửa bỗng reo vang. Anh bản năng chạy đi mở cửa.
Khi mở cửa, anh trông thấy một người đầu tóc đỏ rực, người đàn ông cao to đẹp trai đứng trước cửa.
Cổ Hạo ngẩn người ra, khi đầu óc anh mù mờ thì một thanh âm không kiên nhẫn vang lên. Tiếng tựa chuông vọng, gần như làm điếc tai người.
"Ngươi là Cổ Hạo chứ gì?"
Người này biết tên anh, nhưng anh hoàn toàn không biết người đàn ông đó là ai.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông từ bàn chân trần quét lên khuôn mặt còn vương lệ. Còn có đôi mắt bởi vì khóc mà sưng húp như trái đào.
Hắn lạnh lùng nói.
"Ngươi khóc cả đêm?"
Người đàn ông tóc đỏ thanh âm dứt khoát khiến Cổ Hạo không dám nói dối, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
Người đàn ông tóc đỏ bỗng nhiên mắng.
"Tên đáng đánh này, tạp chủng vô dụng, núp trong chăn khóc khó coi như vậy, ngươi là đàn bà sao? Nếu là đàn ông thì nên có chí khí chút, nghe thấy không? Đời ta hận nhất là loại nam nhân tạp chủng như ngươi. Ta vừa thấy loại người giống ngươi là nhịn không được muốn đá người!"
Vừa dứt lời hắn nhấc một chân đạp thân thể Cổ Hạo còn trùm chăn bông.
Cổ Hạo kinh ngạc. Nhà anh bị người xa lạ xâm nhập, hơn nữa hắn còn siêu bạo lực, siêu đáng sợ. Người này chắc không phải tội phạm truy nã hay là tên biến thái chứ?
Nghĩ như vậy, Cổ Hạo vội vàng lùi ra sau. Khi anh lùi lại, người đàn ông cao to tiến lên một bước dài, nhanh chóng đóng cửa.
Cổ Hạo sợ quá hét lên một tiếng. Tiếng thét vô cùng chói tai, khiến người đàn ông không thể không bịt tai.
Hắn tính tình vốn không tốt, tức giận quát.
"Ngươi gào cái gì? Còn la khó nghe như vậy!"
"Anh...sao anh vào chỗ tôi ở? Tôi đâu có biết anh!"
"Ngươi không quen ta cũng chẳng sao, ta biết ngươi là được. Ta phải huấn luyện ngươi trở thành đàn ông trong đàn ông. Ta phát hiện vấn đề của ngươi chính là không đủ chất đàn ông! Chỉ cần ngươi trở thành đàn ông có quyết đoán, sẽ có được hạnh phúc. Nhưng nếu ngươi làm không tốt, mỗi ngày ta sẽ đánh ngươi một trận, nghe rõ không?"
Cổ Hạo kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Đây rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Người đàn ông nói tiếp.
"Còn có, muốn trở thành đàn ông trong đàn ông thì không thể mặc quá quê mùa. Ta phải kiểm tra coi ngươi mặc loại đồ gì, xem thẩm mỹ của ngươi như thế nào."
Cổ Hạo như cũ kinh ngạc đến nói không nên lời. Chẳng qua không có người thèm để ý anh.
Hắn nói xong liền mở tủ áo của Cổ Hạo, lấy một bộ lại một bộ ra, khiến giường anh tràn đầy quần áo.
Tên biến thái hung dữ này chẳng những tự tiện chạy vào phòng anh, còn lục lọi đồ đạc? Đây là loại hình biến thái gì vậy? Anh lên Đài Bắc mới hai năm, tuy không gặp qua biến thái nhưng có nghe người ta nói về biến thái. Nhưng anh chưa từng nghe nói có biến thái lục quần áo người khác!
"Vì sao anh lục lọi đồ tôi? Ngừng tay!"
Tuy anh đang rống giận nhưng thanh âm không lớn, bởi vậy có rống ra cũng không hù dọa được ai.
Người đàn ông có mái tóc đỏ đến chói mắt, đuôi tóc hơi cong lên khiến hắn thoạt nhìn như được nhà tạo mẫu thiết kế tỉ mỉ. Xuất sắc hóa trang kèm theo ngũ quan thô lỗ, đường nét trên người hắn tựa như thượng đế chế tác, gợi cảm kinh người. Đường nét khắc sâu nhưng tản ra hương vị nam nhân dụ hoặc. Hơn nữa màu da nâu đồng khỏe mạnh, dáng người cân xứng cao ráo.
Tuy người đàn ông không phải loại mỹ nam khí chất văn nhân, nhưng mỵ lực thô lỗ càng thắng một bậc. Hắn là loại đàn ông gợi cảm khiến phụ nữ nín thở ngắm nhìn.
Người đàn ông này hoàn toàn khác với Cổ Hạo vừa nhỏ vừa gầy.