hình ảnh mình nằm trên giường hấp hối.
.....................
"Hu...không cần, tôi chết cũng không cần! Anh giết tôi cho rồi."
Cổ Hạo gào la, James mặt mày khó chịu.
Đặc huấn chưa từng thành công, hắn không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cá tính yếu đuối của tên này chẳng những không thay đổi, ngược lại so với trước kia lá gan càng bé! Hắn từng mang không ít binh sĩ, chưa bao giờ có cảm giác thất bại nghiêm trọng như vậy.
"Đứng lên cho ta! Còn khóc nữa ta thật sự giết ngươi!"
"Anh giết tôi luôn đi, tôi không cần lại bị người coi là biến thái!"
Dưới sự xúc động nhất thời, Cổ Hạo lại dám oán trách người đàn ông mình sợ muốn chết.
"Anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên phụ nữ sẽ nhận lời mời của anh. Còn tôi vừa gầy vừa nhỏ, có cô gái nào vừa ý tôi? Anh rõ ràng chỉ muốn tôi mất mặt..." Anh nói đến một nửa, dưới ánh mắt hung dữ của James, nuốt vào nửa câu sau
Tuy rằng không dám chỉ trích nhưng không có nghĩa là anh khuất phục. Anh không ngừng khóc, chết sống kéo chăn vùi mình vào trong.
"Đứng lên cho ta!"
"Không muốn, chết cũng không muốn!"
"Đồ vô dụng!"
"Đúng! Tôi chính là vô dụng, anh cứ để vô dụng như tôi sự sinh tự diệt đi, đừng hành hạ tôi nữa!"
James hất chăn lên, Cổ Hạo khóc càng thảm. Xem ra anh không thể trốn lần đặc huấn này, anh khóc dữ hơn, tay mới giựt tóc đã có một nắm rơi xuống.
Tóc tựa như cỏ dại tràn đầy trong tay anh, anh chưa từng thấy mình rơi nhiều tóc như vậy.
Nhìn nắm tóc trong tay, Cổ Hạo kinh hãi hét chói tai.
"A! Sao tôi rụng tóc nhiều vậy?"
Anh chạy tới trước bàn cầm cái gương nhỏ, nhẹ nhàng nắm da đầu, lại một đám tóc rơi xuống.
Cổ Hạo sợ đến mức thét không ra, sắc mặt trắng bệch, bao tử đau đến khó chịu đựng, cuối cùng anh kinh hãi quá độ ngã xuống đất ngất xỉu.
.................................
"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?" James trầm giọng hỏi.
Nhìn Cổ Hạo hôn mê đỉnh đầu hói một mảnh, James cảm thấy bó tay.
"Ừm...này nên nói thế nào đây? Chắc là bị áp lực quá lớn, lại thêm bao tử hắn sắp thủng, lại qua mấy ngày đại khái hắn sẽ nhập viện vì đau bao tử. Người ta căng thẳng đến mức thủng dạ dày, rất nghiêm trọng đó."
James giận dữ nói.
"Ý ngươi là hắn rụng tóc, thủng dạ dày, chỉ bởi vì áp lực quá lớn? Thằng khốn! Ta đã hạ thấp mình dạy cho hắn, hắn không biết cảm ơn, ngược lại vì áp lực quá lớn mà bệnh, thật là tức chết ta!"
Người đàn ông cầm điếu xì gà, cười đến vô cùng nham hiểm.
Thanh âm của gã trầm thấp, êm tái, ngữ điệu có chút bất cần đời.
"James, ta là bác sĩ hoàng gia xuất sắc nhất, lời khuyên của ta là - mau rời xa hắn, nếu không hắn không chết bệnh thì cũng bị ngươi ép chết."
James nhìn thẳng bác sĩ, cáu kỉnh nói.
"Đồ lăng nhăng nhà ngươi ngậm miệng cho ta! Ta không cần biến thái không biết xấu hổ dạy ta nên làm như thế nào!"
"Ôi —- Không! Ta làm sao là biến thái chứ?" Người đàn ông lúc lắc ngón tay, gã vốn đẹp trai cực kỳ, thái độ biến thành rất đáng khinh. "Ngoại trừ hoàng tử bề ngoài thắng ta một bậc ra, những người khác gặp ta, không quỳ gối dưới quần tây của ta thì cũng bởi vì xấu hổ mà tự sát. Ai...ta đẹp trai như vậy thật sự là tội lỗi."
Người đàn ông càng nói càng khoa trương.
"A! Thượng đế, vì sao có người đẹp trai hấp dẫn như ta? Không, đã không thể dùng đẹp trai đến hình dung ta. Bởi vì người nào nhìn thấy mặt ta đều sẽ lập tức thầm mến ta. Ngươi có biết thống khổ bị mọi người thầm mến không?"
Tiếp đó, người đàn ông trầm trọng thở dài một hơi.
"Ta là một người theo chủ nghĩa bác ái, hy vọng mỗi một cô gái đáng yêu đều vì ta mê mẩn. Vì vô tư phân phối yêu của mình, ta mỗi ngày phải ở trên giường đại chiến vài hiệp, với ta mà nói thật sự là gánh nặng quá trầm trọng. Cho nên trước mắt ta đang bảo dưỡng, chuẩn bị tùy thời 'xuất ái'."
"Tiểu nhân vô sỉ." James khinh thường nói. "Nếu không phải cá tính ngươi bỉ ổi như vậy, sớm đã cưới con gái lão bá tước."
"Hừ!" Gã không cho là đúng khinh thường hừ, thanh âm dịu dàng khiến nữ tính mê mẩn. "Sao có thể vì một đóa hoa thơm nhỏ nhoi đã hưởng qua mà buông bỏ cả rừng mỹ lệ đang chờ ta khám phá? Hai tay ôm em là quy tắc cao nhất trong đời ta. Ta không thể nào khiến nhiều cô gái xinh đẹp hy vọng cùng ta một đêm xuân thất vọng. Thân thể của ta là để hiến dâng cho họ." Người đàn ông hít một hơi xì gà, tự tin cười.
Gã chỉ hướng Cổ Hạo nằm trên giường, mỉa mai nói với James.
"Nói thật ra, không phải bây giờ mới biết ngươi và ta nhìn nhau không vừa mắt. Nhưng lương y như từ mẫu, ta có thể hiểu tâm tình của Cổ Hạo. Vì cái gì ngươi cùng con gái quen không đến ba tháng thì người ta đã khóc chạy? Bởi vì ngươi cho đối phương áp lực quá lớn. Ta tận đáy lòng đồng tình hắn, nhất định thống khổ không muốn sống."
Người đàn ông duỗi tay ra, tiếp tục nói lời khiến James tức giận.
"Nếu là ta chỉ đạo hắn, hắn nhất định có thể trong thời gian ngắn trở thành đàn ông trong đàn ông, hơn nữa không phải chịu khổ nhiều như vậy." Người đàn ông khẽ sờ gò má Cổ Hạo, kinh ngạc nói. "Da thịt mềm mịn thật! Nhìn xa thì thấy hắn không hấp dẫn, nhưng nhìn gần, môi mỏng dường như có ngàn vạn lời muốn nói. Thằng bé đáng yêu này lớn lên không tồi! Đáng tiếc là nam, nếu không ta thật muốn yêu thương hắn."
Nhìn gã cả gan sờ soạng Cổ Hạo, James tâm lý thoáng chốc dâng lên cảm giác rất khó chịu, thậm chí vô cùng mãnh liệt, khiến hắn bỗng muốn g