br />
Bởi vì bề ngoài xuất sắc, vị này vừa vào tiệm cao cấp lập tức tiếp đãi nhiệt tình. James chỉ cần lấy ra tấm thẻ đen liền được nhân viên VIP phục vụ.
James không chỉ chọn quần áo của mình cũng mua cả cho Cổ Hạo. Nhưng Cổ Hạo vừa thấy giá tiền lập tức lắc đầu. Khi James dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, tuy không vung tay nhưng ánh mắt đáng sợ, khiến Cổ Hạo chỉ có thể khiếp đảm nhận.
Mỗi lần chọn mua xong, James chỉ mang theo thứ cần dùng ngay, còn lại hắn không lấy. Tuy Cổ Hạo sợ hắn nhưng thấy mỗi lần hắn vào một tiệm, hầu như tay không đi ra thì rất tò mò.
Cuối cùng anh nhịn không được hỏi.
"Anh quên mang theo đồ rồi."
James khinh thường liếc anh, lười đáp lời. Cổ Hạo dưới ánh mắt của hắn đương nhiên không dám nói câu nào.
Bọn họ từ sáng sớm chọn mua đến hơn ba giờ chiều, Cổ Hạo vô cùng đói bụng. Nhưng anh không dám nói, bởi vì cảm thấy James rất đáng sợ. Nếu anh nói đói có lẽ sẽ chịu trừng phạt cái gì. Cho nên anh cố chịu đựng, theo James đi dạo gặp nơi. Nhưng từ ngày hôm qua anh không ăn cơm, bây giờ bụng hơi đau.
Đến bốn giờ chiều, Cổ Hạo đã đói choáng váng. Một chiếc xe hơi xa hoa đột nhiên ngừng trước mặt họ. Thấy James không chút do dự ngồi vào, Cổ Hạo một thoáng ngây người.
James kêu to.
"Ngươi ngu ngốc ư? Còn không mau vào!"
"V...vâng." Anh run rẩy chui vào trong xe, ngồi ở góc xa nhất.
James từ đầu đến cuối không thèm nhìn anh, chẳng hề che giấu thái độ xem thường. Mà Cổ Hạo thì không dám thở mạnh, anh sợ hắn muốn chết.
Cổ Hạo hoàn toàn không biết mình sẽ bị đưa đến đâu. Bởi vì một đêm không ngủ, lại thêm thần kinh căng thẳng đi theo người đàn ông tóc đỏ hung bạo, nên anh ở trong thùng xe an tĩnh ngủ thiếp đi. Chờ tới khi tỉnh lại, anh đã nằm trên đệm giường mềm mại.
Nệm rất mềm, hơn nữa vừa xem liền biết khá đắt tiền. Cho nên Cổ Hạo vội vàng nhảy xuống giường, sợ sẽ làm dơ đệm giường. Nếu lỡ phải bồi thường tiền thì tiêu!
"Cổ tiên sinh đã tỉnh? Thiếu gia đang nói chuyện điện thoại, xin chờ một lát."
Cổ Hạo trợn mắt há hốc mồm nhìn 'máy' phát ra giọng nữ êm tai. Nó đỉnh đầu tròn, bề ngoài có ngọn đèn đỏ chợt lóe.
Máy dường như phát hiện anh kinh ngạc, nói.
"Tôi kêuAlice, là máy chuyên dụng của gia tộc Mễ Kỳ Lan. Tôi do cơ giới sư của hoàng gia thiết kế phát minh ra, phụ trách để chủ nhân có hoàn cảnh cư ngụ thoải mái. Tôi có trí thông minh nhân tạo nên nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại. Nếu Cổ tiên sinh có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi."
"Đây là nằm mơ, hay là quay phim?" Một cái máy lại tự giới thiệu với anh?
Cổ Hạo vẻ mặt kinh ngạc, đột nhiên bụng phát ra tiếng ục ục khiến anh xấu hổ đỏ mặt.
Alice lại nói.
"Cổ tiên sinh, xin đi theo tôi."
Cổ Hạo buồn bực theo sauAlice, đi qua một hành lang trải thảm cao cấp, lại quẹo vào thang lầu hình cong. Cổ Hạo trố mắt há hốc mồm nhìn xung quanh xa hoa, trang hoàng mỹ lệ. Nơi đây quả thật là ngôi biệt thự siêu hào hoa.
Anh mới đi đến đại sảnh đã nghe tiếng James gầm rú.
"Ngươi dám nói không thể thu hồi mệnh lệnh? Ta nhất định sẽ bóp nát sinh mệnh ti tiện nhà ngươi! Ngươi nhờ vào may mắn mới làm công tước, ta nhất định phái người đi ám sát ngươi, mặc kệ có hợp pháp hay không, tóm lại ngươi chết chắc rồi! Dù giết không chết biến thái nhà ngươi cũng có thể cho ngươi tàn một chân!"
Không biết đầu dây bên kia nói cái gì, James giận dữ một quyền đập mặt bàn.
"Cái gì? Ngươi nói lợi dụng máy tính ra kết quả, cái tên nhát như chuột yếu đuối kia có thể điều hòa tính khí của ta, mà ta là người tốt nhất có thể trợ giúp hắn, cho nên hai ta cùng nhau biến đổi? Ngươi đang nói nhảm hả!"
Hiển nhiên James càng có thêm lời thô tục muốn phun ra, nhưng đối phương đã cúp máy. James tức đến quăng điện thoại đập vách tường.
Giận dữ James tức đến mái tóc gần như dựng đứng.
Tuy Cổ Hạo biết hắn không phải đang giận mình, anh vẫn sợ muốn trốn. Vừa thấy James phát hiện mình, Cổ Hạo sợ đến phát run. Bởi vì người đàn ông tóc đỏ khi giận thật là rất đáng sợ.
James hai ba bước liền chộp lấy tay anh.
"Ngươi..."
"A! Xin đừng đánh tôi!" Cổ Hạo sợ đến mức nhắm tịt mắt.
"Tên yếu đuối nhà ngươi, tức chết ta!"
Cổ Hạo co rúm lại, vùi đầu giữa hai chân, thân thể bởi vì sợ hãi mà run lẩy bẩy.
Tâm tình James đã tồi tệ đến cực điểm, nhưng thấy Cổ Hạo sợ như vậy thì không thể xuống tay.
"Đi ăn cơm! Đợi lát nữa bắt đầu huấn luyện! Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành đàn ông trong đàn ông!"
James cứng rắn kéo Cổ Hạo đến nhà ăn. Cổ Hạo ngồi bên cạnh bàn ăn nuốt không trôi, bởi vì James như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh. Cho nên anh ăn mà nếm không ra khẩu vị.
Thấy Cổ Hạo buông thìa, James nắm tay anh không nói một câu chạy hướng cửa.
.................
Buổi tối là thời khắc tốt nhất để đàn ông kiếm người đẹp. Nơi James mang Cổ Hạo tới, quét mắt liền thấy cả đám trai lẫn gái. Bởi vì nơi này tràn ngập mùi nước hoa khiến Cổ Hạo hắt hơi liên tục.
"Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành người đàn ông quyến rũ. Ta phải mỗi người đàn bà thấy ngươi thì điên đảo thần trí. Đợi lát nữa ta sẽ dạy ngươi làm như thế nào, ngươi chỉ cần theo lời ta là được."
Dưới sự uy hiếp của hắn, Cổ Hạo không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu.
Hấp dẫn James vừa tiến đến liền khiến rất nhiều nữ tính chú ý. Hắn cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của mình, cho nên ngay cả mỉm cười cũ