hiện kỳ quái.
"Mắt cậu sao sưng đỏ lên thế, khóc cả đêm hả?"
"Không có...không phải."
Bộ dáng lắp bắp rõ ràng không đánh đã khai, chứng minh bà Trần đoán trúng.
"Bị người bỏ?" Bà Trần mỉa mai.
Ngôn ngữ cay nghiệt khiến Cổ Hạo suýt nữa lại rớt nước mắt.
Kỳ thật vấn đề không phải là bỏ rơi hay không, bởi vì giữa anh và James còn chưa tới mức quen nhau. Cho nên nếu James không cần anh thì cũng không tính là bị bỏ rơi.
Bà Trần lạnh băng mỉa mai biến thành trêu cợt.
"Nhất định là thiên kim lá ngọc cành vàng chưa từng thấy loại đàn ông yếu đuối vô dụng như cậu, nên đã bao nuôi cậu đúng không? Nếu không sao có thể mặc loại đồ hàng hiệu này! Kết quả bây giờ cô ta chán cậu rồi, muốn cậu cút đi chứ gì?"
Bao nuôi? Từ này quá khó nghe. Cổ Hạo chấn kinh nói không nên lời.
Nhìn anh vẻ mặt kinh ngạc, bà Trần phát ra tiếng cười.
"Tôi đã nói mà! Sao cậu có thể từ bộ dáng đê hèn biến đổi lớn vậy, quả nhiên là bị bao nuôi. Cô tiểu thư kia lại chịu bao nuôi tiểu bạch kiểm vô dụng như cậu? Chắc chắn là mắt mù!"
Thanh âm bà Trần rất lớn vang vọng trong phòng làm việc. Mỗi người đều ngẩng đầu giống như đang xem kịch, tiếp theo lại cúi đầu giả bộ nghiêm túc công tác, kỳ thật mỗi người đều vãnh tai nghe.
"Mới, mới không phải như thế, tôi...tôi không có bị bao nuôi."
Cổ Hạo vội vàng đến sắp khóc, vì sao bà ta phải nói anh như vậy?
"Không bị bao? Lần trước cậu nói kết hôn, kết quả ngày đó lại nói hủy rồi. Sau đó mặc đồ hàng hiệu đi làm, mọi người sớm đoán cậu có bị bao nuôi hay không. Nhìn bộ đồ này, chắc chắn là bị bao nuôi rồi, cậu thành thật thừa nhận đi!"
"Không có! Đây là người bạn tặng tôi!"
"Ha ha! Thật không? Vậy sao bạn tôi không tặng tôi bộ Chanel? Cậu lừa ai hả? Có người chẳng những tặng đồ, ngay cả trang sức cổ quái trên người cậu thoạt nhìn giống kim cương, có bạn bè vô duyên vô cớ hào phóng như vậy? Cậu nhất định bị phụ nữ có tiền bao nuôi phải không? Nói không chừng là phụ nữ già bằng tuổi mẹ cậu!"
Cổ Hạo nhìn quanh phòng làm việc, tuy không có người mở miệng nhưng tỏ rõ đang xem kịch vui. Hơn nữa mỗi người dường như tin tưởng anh thật là bị người bao.
Cổ Hạo oan uổng bật khóc. Đây rõ ràng là James cho anh, chứ không phải bị bao nuôi! Nhưng dưới khí thế đáng sợ của bà Trần, Cổ Hạo không có cách nào cãi lại.
"Không phải, thật sự không phải..."
"Thôi đi! Trước mặt tôi đừng giả bộ đáng thương. Còn khóc nữa, thừa nhận sự thật đi! Chẳng qua chỉ là phu nhân có tiền tịch mịch tìm vui mà thôi."
James....
Cổ Hạo trong lòng không ngừng kêu tên James. Nếu James có ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khi dễ anh. Hắn nhất định sẽ vì anh ra mặt.
Nhưng James nhất định cũng sẽ tức giận mình yếu đuối như vậy. Đối với người khác vu oan lại không dám cãi, chỉ biết khóc sướt mướt.
Tựa như hôm qua James đã nói, khóc không thể giải quyết được gì. Nếu cả đời cứ yếu đuối như vậy, có lẽ James sẽ mau chóng chán ghét anh. Sau đó hắn sẽ rời đi anh, rồi chính mình vĩnh viễn không nhìn thấy hắn nữa. Không được, không được! Anh không muốn James rời xa mình!
"Tôi không có, tôi không bị ai bao nuôi!"
Cổ Hạo mở miệng nói nhỏ, anh lau khô nước mắt trên mặt.
Bà Trần moi móc.
"Cậu nói gì? Tôi không nghe được."
Bà Trần có đáng sợ cỡ nào cũng không sánh bằng lúc James tức giận khiến người sợ hãi. Như vậy vì sao anh phải sợ bà Trần chứ?
Cổ Hạo dũng cảm ngẩng đầu, rống bà Trần lâu nay áp bức mình.
"Tôi không có! Tất cả chỉ là cô nói bậy, tôi không có bị người bao nuôi! Tôi là đàn ông chân chính, sao có thể để phụ nữ bao nuôi? Tôi không phải loại đàn ông không có lòng tự trọng!"
Nghe anh rống ra, bà Trần kinh hãi.
Cổ Hạo đứng thẳng người, ưỡn ngực, lời nói cũng rõ ràng.
"Cô thật là người đàn bà nhàm chán, mỗi ngày chỉ biết đồn nhảm. Cô nói tôi bị người bao nuôi, vậy lấy bằng chứng ra đây! Nhân cách tôi bằng phẳng. Tôi nói lại lần nữa, tôi không bị người bao nuôi, tuyệt đối không có!"
Sau khi rống xong, nỗi sợ trong lòng anh biến mất, chỉ còn lại lửa giận lâu dài bị khi dễ.
Anh không cần lại bị bà già lòng dạ ác độc, cay nghiệt này khi dễ nữa, vĩnh viễn không cần!
"Còn nữa, bạn bè tặng tôi hàng hiệu là bởi vì hắn cảm thấy có giá trị. Bạn của cô không tặng cô vật gì, bởi vì cô là bà già khiến người chán ghét! Ngoại trừ khi dễ người khác, lung tung đồn nhảm ra thì cô không biết gì hết. Cô là bà già xấu xí, không đáng một đồng nhất tôi từng thấy. Sau này tôi không muốn nói chuyện với cô nữa."
Cổ Hạo quay sang bàn bên cạnh muốn bà đi ra chỗ khác.
"Đi ra! Tôi phải lấy văn kiện cho trưởng phòng ký tên!"
Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều bị Cổ Hạo dọa. Mỗi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Cổ Hạo. Cổ Hạo sắc mặt tự nhiên cầm lấy văn kiện trên bàn, đi vào văn phòng của trưởng phòng, không thèm nhìn mọi người vẻ mặt kinh ngạc.
Vừa đi vào văn phòng trưởng phòng, chân Cổ Hạo nhũn ra.
Mới nãy anh dám rống bà Trần nha! Đây là điều anh nằm mơ cũng không nghĩ tới. Nếu không phải vịn cửa, anh nhất định đứng không vững. Bà Trần luôn tìm anh gây chuyện lại bị anh mắng đến nói không ra lời. Huấn luyện của James rốt cuộc có hiệu quả.
Cổ Hạo thì thào nói.
"Cảm ơn anh, James."
Bởi vì mắt anh nhìn mặt đất nên vô ý đụng phải ngực người ta, anh vội vàng xin lỗi.
"Xin...xin lỗi."
"Hạo, làm tốt lắm, làm tốt lắm..."
Ủa! Đây là giọng James...sao có thể? Đây là trong công ty của anh nha! Sao James ở chỗ này được? Chắc chắn là anh nghe lầm rồi.
Anh ngẩng đầu lên, đích thị là James!
Anh giật mình nói.
"Sao, sao anh lại ở đây?"
James ôm lấy anh, siết chặt