Hạo khóc thảm thiết như vậy nhưng không khiến người đàn ông đồng tình chút nào.
Thấy người đàn ông lại nhấc chân lên định đạp, Cổ Hạo vội vàng cầu xin.
"Đừng đánh, đừng đánh!"
Người đàn ông như cũ đạp một cước, không thèm nghe anh van xin, không chút khách sáo chửi.
"Như thế nào? Không phải ngươi muốn ta đá chết sao? Mới có một cước đã chịu không nổi, còn nói chết chóc cái gì? Thuộc hạ của ta không ai vô dụng giống ngươi!"
Cổ Hạo bị hắn đá dính vách, còn đụng phải tivi nhỏ xíu, khiến đầu sưng một cục.
Anh ôm lấy còn sót lại quần lót, khóc kêu.
"Hu...vì sao nằm mơ còn đau như vậy? Không công bình! Vì sao người khác nằm mơ có đánh cũng không đau, tôi nằm mơ lại thấy đau? Hu hu hu - không công bình! Ông trời đối với tôi không hề công bình!" Cổ Hạo lại bắt đầu khóc la.
Dường như tiếng khóc của anh khiến người đàn ông bất mãn. Hắn cúi người, mạnh nắm tóc Cổ Hạo.
"Nếu ngươi còn la nữa ta sẽ vặn gãy cổ ngươi, yên tĩnh đi! Nghe loại người như ngươi khóc gào, ta bực mình toàn thân khó chịu."
Người đàn ông con ngươi đỏ rực, tóc cũng là màu lửa, những đặc thù này dường như ảnh hưởng cá tính hắn nóng nảy.
Dường như hắn thói quen ra lệnh, ngữ điệu có loại bá đạo không để thương lượng, thanh âm trầm thấp tràn ngập lực lượng.
"Đứng lên cho ta, nghiêm!"
Cổ Hạo bị hắn hung dữ khiến sợ chết được, không tự giác làm theo lời, lập tức đứng thẳng, nhưng vẫn không ngừng thút thít.
Người đàn ông tức giận nói.
"Không cho khóc!"
Hắn tựa như trách cứ thuộc hạ, khiến nhát như chuột Cổ Hạo càng khóc dữ hơn, nước mắt tuôn trào chảy xuống gò má.
Người đàn ông tức giận vô cùng, hắn chưa từng gặp nam tính nào yếu đuối giống Cổ Hạo.
Hắn mạnh đập tủ đầu giường, phẫn nộ chỉ vào anh.
"Ngươi còn là đàn ông ư? Quả thật so với đàn bà còn không bằng! Khóc nữa thì ta sẽ xé nát miệng ngươi! Đứng thẳng cho ta! Lau khô nước mắt! Còn có hút lại nước mũi!"
Mặc Cổ Hạo lau cỡ nào cũng không sạch nước mắt, nước mũi càng tràn đầy cả mặt.
Người đàn ông tức giận nói.
"Ta cho ngươi ba giây, nếu còn khóc nữa ta đánh ngươi, một, hai, ba!"
Người đàn ông đếm rất nhanh, Cổ Hạo không kịp lau nước mắt nắm tay của hắn đã đến ngay trước mặt. Nhìn thấy nắm tay thô to, Cổ Hạo sợ quá không dám khóc nữa.
Thấy anh không khóc, người đàn ông tâm tình mới tốt chút. Hắn quay đầu quan sát gian phòng nhỏ như lồng chim.
Hắn cao giọng hỏi, tựa như đang hỏi tiểu binh tiểu tốt.
"Ngươi ở nơi này đúng không?"
Cổ Hạo không dám không trả lời, tuy đây là mơ nhưng người đàn ông này nhìn rất thật, quá đáng sợ, cho nên anh gật đầu.
Người đàn ông thấy anh gật đầu, sắc mặt chợt xanh mét, tiếng gầm giận dữ gần như khiến trời sập.
"Chết tiệt! Lại phân phối ta đến nơi này! Mụ nội! Chỗ này so với phòng tắm nhà ta còn nhỏ mấy lần, sao ta ở được chứ? Ta là thị vệ trưởng hoàng gia, là quý tộc hiển hách nhất trong lịch sử đế quốc! Ở trong cung ít nhất cai quản mấy ngàn cấm vệ quân, là trực thuộc hoàng tử!"
Người đàn ông tóc đỏ càng nói càng giận, hiển nhiên khó tiếp nhận an bài như vậy. Hắn siết chặt nắm tay, bộ dáng muốn giết người hả giận.
"Thân phận của ta cao quý vô cùng, trừ trong cung đình mấy tên biến thái không có tài chỉ nhờ vào may mắn, đám quái nhân không có đầu óc ngớ ngẩn có thể đọ sức với ta, ta chính là phần tử vạn người có một. Vậy mà đem ta phân đến chỗ tệ hại này! Tổ cha nó! Trở về nhất định phải giết tên có tiền muốn chết còn giả nghèo đi xe cũ! Hắn nhất định cố ý chơi ta, hoàng tử chắc chắn sẽ không đối xử với ta như vậy!"
Người đàn ông tự lầm bầm oán giận xong, hung dữ nhìn hướng Cổ Hạo.
"Báo cáo bối cảnh thân thế của ngươi, không được che giấu bất cứ chi tiết nào, nếu không ta đá bể óc."
Cổ Hạo khiếp sợ xem người đàn ông tính nóng như lửa.
Xem ra hắn nói đá bể đầu anh là nghiêm túc. Lần đầu tiên anh gặp người hung dữ như vậy, lúc trước người ta khi dễ anh đều không dữ giống người đàn ông tóc đỏ.
Cổ Hạo toàn thân run rẩy nói.
"Tôi tên Cổ Hạo, cha mẹ chết sớm, từ nhỏ bị thân thích nuôi, lớn lên đến Đài Bắc phát triển, hiện tại là công nhân viên chức."
"Sinh hoạt tình dục thì sao?"
"Gì?" Cổ Hạo nghĩ mình nghe lầm.
Người đàn ông tóc đỏ hiện tại tâm tình rất không tốt, hắn không nghĩ tới Cổ Hạo phản ứng chậm chạp đến vậy, giận dữ hét.
"Mau trả lời! Sinh hoạt tình dục của ngươi?"
"Sinh hoạt...tình dục?"
Cổ Hạo ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng suýt cắn trúng đầu lưỡi. Vừa nói xong chữ 'dục', quả nhiên vì danh từ này quá bạo đã cắn phải đầu lưỡi. Anh đau đến che miệng đáp không được lời nào.
Ngực người đàn ông phập phồng, sắp kiềm không nổi lửa giận.
Người đàn ông yếu đuối vô dụng khóc lóc trước mặt hắn, là loại hình hắn khó chịu đựng nhất. Không nghĩ tới hắn lại là người hoàng tử muốn giúp đỡ! Tổ cha! Nếu không đem tên yếu đuối này biến thành đàn ông trong đàn ông, hắn còn mặt mũi nào đi gặp hoàng tử?
"Ngươi chưa trả lời câu hỏi về sinh hoạt tình dục. Ngươi còn là xử nam hay không?"
Nghe người đàn ông hỏi trực tiếp, Cổ Hạo mặt không những đỏ, còn là từ đầu đến chân đỏ hồng như tôm lột, không ngẩng đầu lên được.
Đừng nói cùng người lên giường, ngay cả miệng