thì tựa như kiến hôi và kiến lửa.
*Tít-* một tiếng, di động của James truyền đến tin nhắn. Hắn cầm ra xem, sắc mặt chợt biến thành vô cùng khó coi.
"Chết tiệt! Mụ nội! Sao có thể như vậy? Hắn cố ý, nhất định cố ý! Thằng khốn đáng chết đó..."
Một chuỗi tiếng mắng thô tục qua đi, James bực mình đá một cước, hung hăng đá hư tủ nhỏ của Cổ Hạo.
Cổ Hạo không dám kêu hắn bồi thường, chỉ ở trong lòng khóc thét.
James nóng nảy vò rối tóc, bởi vì bản thân hắn có khí chất lỗ mãng, kiểu tóc rối càng khiến hắn thêm mê người, có khí khái nam tử dũng mãnh.
"Nhất định là do công tước cái tên vô sỉ thích hại người đó. Trước giờ hắn nhìn ta không vừa mắt, thấy nụ cười quái dị của hắn ta liền biết hắn là biến thái trong biến thái! Hắn lại nói ta phải phục vụ ngươi, nếu không lập tức cắt bỏ chức vị của ta, khiến ta không thể theo hoàng tử nữa. Tổ cha nó! Phục vụ hoàng tử là sứ mệnh của gia tộc chúng ta, nếu ta bị cắt chức thì chẳng phải rất mất mặt?"
Việc đã tới nước này, hắn chỉ có thể chấp nhận. Hắn thu lại sát khí, cáu kỉnh trừng Cổ Hạo, lạnh băng ra lệnh.
"Ngươi, đứng thẳng cho ta. Nếu ngươi đã là người ta phải hỗ trợ, vậy ta sẽ huấn luyện ngươi thành người đàn ông xuất sắc, hiểu chưa? Ta phải biến ngươi thành đàn ông trong đàn ông, tuyệt đối khiến đám biến thái đó nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa, mới không làm ta mất mặt."
Cổ Hạo không biết người đàn ông tóc đỏ này là ai, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn đứng thẳng vì rất sợ người đàn ông này.
"Vâng."
James trầm mặt.
"Nói nhỏ như vậy, ngươi là con kiến hả!"
"Vâng! Vâng!! Vâng!!!"
Tuy Cổ Hạo cố gắng lớn tiếng nhưng anh càng run lẩy bẩy, nước mắt sắp rớt xuống.
James xoay người đi ra cửa, thấy Cổ Hạo còn run rẩy đứng đó.
"Ngươi không thấy ta sắp ra ngoài à? Mau đi theo ta, ta phải mang ngươi đi mua quần áo!" Hắn không vui trừng anh.
Qua tiếng rống có thể thấy tính nhẫn nại của hắn đã tới cực hạn.
Hiện tại Cổ Hạo vô cùng chắc chắn đây không phải mơ. Anh không biết người đàn ông tóc đỏ từ đâu đến, vì sao biến thành người muốn hỗ trợ anh. Nhưng anh biết nếu không nghe lời, người đàn ông đó nhất định sẽ không do dự giết anh. Bởi vì hắn trông giống xã hội đen.
........
James vừa đi ra liền kêu xe hơi, hắn lạnh lùng nói với tài xế một câu.
"Đưa ta đi tiệm trang phục cao cấp nhất."
Cổ Hạo nghe vậy gấp muốn khóc. Sau đó James trừng một cái, khiến Cổ Hạo ngoan ngoãn trả tiền xe.
Chờ bọn họ xuống xe rồi, Cổ Hạo mới phát hiện đang đứng trước cửa tiệm cao cấp nhất ở khu Đông. Những tiệm này anh còn chưa đi ngang qua mặt tiền chứ nói gì vào bên trong, nhưng James không chút do dự tiến vào.
Bởi vì Cổ Hạo mặc quần áo giá rẻ, hơn nữa bộ dáng sợ hãi rụt rè, khiến nữ nhân viên thái độ tuy không đến mức nhạt nhẽo nhưng cũng không nhiệt tình. Tuy nhiên, James nói một câu khiến mắt nữ nhân viên sáng ngời.
"Đem quần áo mới nhất ra đây, ta muốn thử."
Chốc lát sau, James đã lướt qua hơn mười bộ. Dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, Cổ Hạo biết chính mình phải tiêu tiền đuổi ôn thần. Anh phát run đưa lên thẻ tín dụng, ai biết khi cà thẻ bộ thứ nhất thì nữ nhân viên đã nói.
"Thẻ này đã đầy ngạch, không thể cà bộ thứ hai."
James lạnh lùng liếc anh.
"Ngạch độ của ngươi so với người hầu nhà ta còn ít!"
Cổ Hạo bị hắn nhục nhã đáng thương cúi đầu. James không thèm để ý anh.
James lấy ra một tấm thẻ đen, hình thức vô cùng đặc biệt. Đồ án bên trên là một đóa hồng nở rộ.
Nữ nhân viên vừa thấy tấm thẻ liền biến sắc.
"Tiên sinh, có tấm thẻ này là khách quý của chúng ta, mời lập tức đến phòng VIP, sẽ có chuyên viên tiếp đãi các ngài."
"Không cần! Lập tức tính tiền giúp ta, còn có cho vị tiên sinh này lựa chọn hai mươi bộ nổi nhất, bao gồm đồ tây, trang phục thường và các món linh tinh khác. Nếu trong tiệm này không có thì lập tức tới tiệm khác lấy lại đây cho ta, có nghe thấy không?" Hắn nói giọng điệu kẻ cả đầy đủ hiển lộ thân phận giàu sang.
Sau đó Cổ Hạo lập tức bị một đám phụ nữ vây quanh. Bọn họ đo chiều cao, vòng eo anh. Anh choáng váng mặt mày, sau đó bị đẩy vào phòng thử đồ.
Cổ Hạo không biết tổng cộng đã thử bao nhiêu bộ đồ, chỉ biết mỗi thử một bộ thì có cô nói đẹp, sau đó lại cho anh mặc bộ khác. Chờ anh thử xong hết đã mệt đến kiệt sức.
James đang nói với nhỏ với quản lý cái gì, chỉ thấy quản lý không ngừng gật đầu.
"Vâng, Mễ Kỳ Lan tiên sinh, tôi lập tức làm theo yêu cầu của ngài."
Giao việc xong xuôi, James đứng lên. Dáng người cao ráo hợp với bộ đồ khiến hắn có vẻ cường tráng, nam tính mị lực không người có thể đỡ.
Hắn lạnh lùng nhìn Cổ Hạo mặc quần áo mới, giống như đại tướng quân trên chiến trường ra lệnh.
"Đổi cà vạt đó đi, lấy cái khác màu vàng nhạt."
Cổ Hạo lập tức lại bị nữ nhân viên vội vàng đổi một cà vạt màu vàng nhạt.
Sau đó James mang theo Cổ Hạo đi cửa tiệm khác, tiếp tục chọn mua đồ đạc cần thiết của hắn.
............
Giày da, kẹp cà vạt, dây nịt...Thậm chí cả nhẫn, trang sức, vòng tay, vòng cổ. Mỗi một món giá cả đều khiến Cổ Hạo líu lưỡi. Anh không cách nào tưởng tượng nổi một dây lưng thoạt nhìn chẳng chút bắt mắt lại đắt như vậy. Nếu anh không ăn không uống, không trả tiền nhà, dùng một tháng tiền lương cũng mua không nổi một dây lưng.
<