Sài Gòn những năm giải phóng, nhiều thanh niên ước mơ ra nước ngoài du học. Cũng có nhiều người ngoại quốc đi vào Việt Nam sinh sống. Trong thời buổi hỗn loạn đó đột nhiên xuất hiện Phạm gia. Người ta không biết Phạm gia từ đâu đến, không biết lai lịch của họ. Thời gian ấy kinh tế cả nước như sóng biển nhấp nhô, có công ty một đêm phát triển lớn mạnh, lại có người tán gia bại sản chỉ một chớp mắt. Phạm gia sáng tạo kỳ tích, chẳng những công ty nhanh chóng có nhiều chi nhánh, vài chục năm đứng vững thậm chí lan rộng thế lực hơn phân nửa đất nước, ngay cả chính phủ cũng phải nể mặt. Phạm gia nổi tiếng như vậy, ai mà không muốn tìm hiểu về họ? Nhưng Phạm gia bí ẩn cực kỳ, rất khó thấy mặt nói gì đến những chuyện khác? Nghe nói Phạm gia có một tộc trưởng, nghe nói trong tộc có người tóc và mắt đỏ như lửa, nghe nói nhờ người này Phạm gia mới lớn mạnh như vậy, nghe nói..........
Trước cổng một ngôi nhà lớn như tòa lâu đài giữa trung tâm thành phố, tấp nập xe ra vào. Chung quanh cửa đứng những người mặc đồ đen, quần áo phồng lên như cất giấu thứ vũ khí gì đó. Khách đi vào bị tra xét kỹ từ trong ra ngoài. Nhìn kỹ toàn là các nhân vật có địa vị cao trong xã hội. Thậm chí thượng tá bộ công an cũng bị khám xét, sau đó bị lấy đi súng ngắn mới cho vào. Là nhà ai có quyền lực đến vậy? Đó là Phạm gia! Tộc trưởng Phạm gia vừa qua đời! Cho nên các người cầm quyền thế lực cả nước đều đến viếng thăm. Là thật chia buồn hay có mục đích khác thì không ai biết được.
"Lâm! Thiếu chủ đi đâu rồi?" Một người đàn ông trung niên khuôn mặt gầy, gò má nhô cao, mắt xếch hình tam giác trông gian xảo, hỏi người thanh niên đang đi phía trước.
Người thanh niên quay đầu lại. Đó là một người thanh niên anh tuấn, chợt nhìn qua thì thấy hơi đẹp trai, nhưng nhìn kỹ sẽ không tự chủ được bị hấp dẫn. Mắt một mí, tròng mắt đen sâu thẳm. Mũi không lớn không nhỏ, vừa đủ cao. Môi mỏng hơi trễ, màu môi hơi bạc. Tóc đen cắt ngắn, sợi tóc ép sát da đầu chải ngược ra sau đúng quy củ. Thân cao khoảng một mét tám, nhìn qua không vạm vỡ nhưng không đến mức ốm yếu.
"Mạnh gia, tôi đi tìm thiếu chủ ngay." Thanh niên hơi khom người, cho dù làm ra vẻ cung kính vẫn không giấu được khí chất cao quý vô hình.
"Thật là, có nhiều chuyện liên quan đến lễ tang cần thiếu chủ ra mặt....Mau đi đi!" Người họ Mạnh huy tay.
Lâm vừa đi khuất ở góc hành lang, một người đàn ông khác tiến tới đứng cạnh người nọ. Người đàn ông chột mắt thân mật gác tay lên vai người họ Mạnh.
"Mạnh Uy, đó là con riêng của Minh Vũ?"
Mạnh Uy gật đầu, thấp giọng trách. "Đình Lễ, nói nhỏ chút, để người khác nghe được thì không hay. Dù sao thân phận chính thức của cậu ta là người hầu của thiếu chủ."
"Sợ cái gì? Chuyện này trong tộc có ai không biết? Khi còn sống Minh Vũ trọng mặt mũi không công khai, giờ hắn đã chết rồi! Hơn nữa hai chúng ta cũng không phải họ Phạm, cần gì nghe lời hắn?" Đình Lễ phản bác.
Mạnh Uy không nghĩ sẽ cãi thắng người ngang hơn cua này, chuyển đề tài khác.
"Đình Lễ, anh nghĩ kế tiếp trưởng tôn sẽ là ai?"
"Lâm." Đình Lễ dựa vào tường, châm thuốc hút.
Mạnh Uy không tỏ ra kinh ngạc, nhưng vẫn không kiềm được nói ra.
"Tôi thừa nhận Lâm rất xuất sắc. Thông minh, ý nghĩ nhạy bén, thể lực võ lực ưu tú, giao tiếp khéo léo, có đủ tố chất của một trưởng tôn. Phạm gia có Lâm dẫn dắt, tin tưởng sẽ càng lớn mạnh." Mạnh Uy tiếc nuối nói. "Nhưng Lâm là con riêng không được thừa nhận, ngay cả họ cũng không có."
"Thực lực chứng minh tất cả. Ngoại tộc như hai ta đứng ở đây là bằng chứng rõ ràng nhất. Lâm dù không thuần huyết nhưng phân nửa máu trong người vẫn là của Phạm gia!"
"Nhưng mà......"
"Nói thật, khi Minh Vũ bệnh trầm trọng một tháng trước, mọi người trong tộc đã họp lại bàn bạc. Các trưởng lão quyết định người kế vị trưởng tôn chỉ có thể là Lâm!"
"Còn thiếu chủ thì sao?" Mạnh Uy chau mày.
"Không được." Đình Lễ lắc đầu. "Thiếu chủ thể chất yếu ớt, bước ra khỏi nhà còn khó khăn nói gì tiếp nhận cả gia tộc? Hơn nữa thiếu chủ có khả năng là 'Sakura'."
Lặng im một lúc, Mạnh Uy thì thào.
"Cũng sắp tới lúc rồi......"
Đình Lễ ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
"Nguyền rủa thần ban cho chúng ta."
Lâm đi hướng sân sau. Ngôi nhà gồm có hai sân, chia cắt hai khu nhà. Nhà chính để tiếp đãi khách, để họ hàng thân thích ở lại, sân vườn thiết kế theo kiểu tây phương. Nhà phụ để gia đình trưởng tôn cư ngụ. Tới đời trưởng tôn hiện tại, nhà phụ lại chia thành mặt ngoài và mặt trong. Mặt ngoài là nơi của trưởng tôn và vợ. Mặt trong chỉ có một mình con trai Phạm Bạch Anh ở, gần như là cấm địa. Lâm là người duy nhất tự do vào. Anh đi qua một cánh cửa nhỏ, giữa sân chỉ trồng duy nhất một cây anh đào.
Vì nhà phụ là nơi gia đình trưởng tôn ở nên không ai được phép tới gần, càng đừng nói đến khu cấm, nhìn thấy cây anh đào. Nếu họ thấy, nhất định sẽ sợ hãi, bởi cây anh đào này không giống như các loại anh đào khác.
Anh đào có màu hồng nhạt, màu trắng rất hiếm nhưng không phải không có. Cây anh đào của Phạm gia đặc biệt ở chỗ nó là màu đỏ. Cánh hoa đỏ như máu. Vì vậy họ gọi nó là Huyết Anh Đào. Khi hoa rụng bay đầy trời trông như huyết vũ.
Dưới gốc cây anh đào, một thiếu niên ngồi tựa vào thân cây. Sợi tóc đỏ rực thả dài trên mặt đất, vài sợi tóc ngắn rũ xuống trán như muốn thiêu đốt làn da trắng. Thiếu niên có mũi nho nhỏ, cái miệng cũng nho nhỏ, màu