môi hồng hồng. Khuôn mặt trái xoan một bàn tay có thể bao lấy, mười ngón búp măng giao nhau đặt trên đầu gối. Chân đã bị váy áo dài che khuất. Thiếu niên mặc đồ rất kỳ lạ, cổ áo cao, ống tay áo rộng cỡ hai gang tay, một sợi dây vàng cột ngang lưng, áo liền thân dài xuống tới chân, kiểu dáng hơi giống trang phục Trung Quốc kết hợp Nhật Bản thời cổ đại.
"Thiếu chủ, đã tới giờ làm lễ đưa tiễn trưởng tôn."
Nghe tiếng Lâm, đôi mắt nhắm mở ra.
Đó là một đôi mắt đặc biệt. Tròng mắt đỏ như viên ruby tinh khiết nhất. Đôi mắt này không làm người ta sợ, ngược lại mê hoặc tâm thần.
"Anh hai, đã nói khi không có người hãy gọi tên em. Anh hai lại quên." Thiếu niên bĩu môi, chân mày cong cong hơi cau lại.
Lâm cúi đầu, cung kính nói.
"Không thể vi phạm tôn ti, làm thuộc hạ thân phận thấp hèn sao có thể gọi tên chủ nhân cao quý?" Khóe môi hơi giơ lên độ cong trào phúng.
"Anh hai không phải thấp hèn! Anh là anh hai của em!" Thiếu niên lớn giọng phản bác, phụng phịu vươn tay. "Anh lại gần đây!"
Lâm nghe lời bước tới, thiếu niên nắm lấy ống tay áo Lâm, thấp giọng cầu xin.
"Gọi tên em đi, anh hai. Gọi tên em."
Rèm mi ướt nước làm màu đỏ thêm lung linh mờ ảo. Lâm không chịu nổi dáng vẻ đáng thương sắp khóc của thiếu niên, thỏa hiệp nói.
"Được rồi, Phạm Bạch Anh."
"Không phải! Không phải như vậy!" Thiếu niên mất kiên nhẫn, uy hiếp nói. "Nếu anh hai không gọi đúng, em sẽ kêu anh hai mãi cho đến khi anh gọi đúng mới thôi!"
Đây là uy hiếp sao? Lâm trong lòng cười khổ, làm vẻ mặt bất đắc dĩ, trầm thấp thốt ra cái tên khắc ghi trong tim.
"Anh Anh. Anh Anh."
Phạm Bạch Anh thỏa mãn cười, xung quanh cảnh đẹp trở nên mờ nhạt trước nụ cười thuần khiết kia. Ánh hoàng hôn xuyên qua Huyết Anh Đào bao phủ Bạch Anh, dường như cậu chính là tinh linh của anh đào.
Ngón tay Lâm mơn trớn gò má tái nhợt, muốn cảm nhận nhiệt độ làn da, chứng minh Bạch Anh không phải tinh linh hư ảo mà là chân thật.
Bạch Anh khép hờ mắt hưởng thụ bàn tay lớn ấm áp vuốt ve, thì thầm.
"Anh hai....anh hai......"
"........Lâm......"
Nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ bé, tay Lâm như bị điện giật vội rút ra. Bạch Anh trong mắt lóe lên thất vọng, khuôn mặt xinh đẹp cười đơn thuần nhìn không ra khác thường.
Bạch Anh nghiêng đầu dựa vào thân cây, đầu ngón tay mềm mại dọc theo vỏ cây sần sùi.
"Cha....không, trưởng tôn đã chết, sắp có người kế vị mới, là lúc dâng hiến 'Sakura' cho Huyết Anh Đào." Bạch Anh ngẩng đầu nhìn Lâm, đôi mắt chất chứa quyến luyến cùng đau thương. "Khi em chết đi, xin anh đừng quên em, anh hai."
Vì anh là người duy nhất em muốn được nhớ đến. Lâm.
"Đừng nói bậy! Em là trưởng tôn sắp tới! Làm sao chết được!" Lâm trong lòng hoảng loạn rống lên.
Bạch Anh vui vẻ nở nụ cười, nhè nhẹ lắc đầu.
"Không thể. Sakura không thể làm trưởng tôn."
Lâm định nói gì đó đã bị Bạch Anh ngắt lời.
"Đây là sự thật tất cả mọi người đều hiểu. Phạm gia tổ tiên vì muốn sống lâu và giàu có đã trao đổi với Huyết Anh Đào. Trưởng tôn dẫn dắt dòng họ đi đến phồn vinh. Từ lúc trưởng tôn chết, cánh hoa Huyết Anh Đào sẽ rơi rụng, hoa mới nở có màu trắng tinh. Trong thời gian này 'Sakura' sẽ suy yếu dần sau đó chết đi, chôn dưới gốc cây Huyết Anh Đào, dùng máu của mình nhuộm đỏ cánh hoa, tiếp tục duy trì tài phú cho Phạm gia."
"Anh Anh! Em không phải 'Sakura'! Không phải!" Lâm quỳ xuống, kích động lay mạnh vai Bạch Anh.
"Anh hai, nhìn em!"
Ánh hoàng hôn chỉ còn tia sáng yếu ớt. Bạch Anh vén lên tóc mái, giữa hai đầu lông mày có hoa văn hình cánh hoa anh đào. Nó có màu hơi hồng, rất nhạt, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra.
Lâm trợn to mắt không dám tin, há miệng muốn phản bác nhưng không thốt thành lời.
Bạch Anh khép hờ mắt, rèm mi run rẩy như cánh bướm sợ hãi muốn bay.
"Bảy ngày trước lúc cha trút hơi thở cuối cùng, trên trán em đã xuất hiện ấn ký 'Sakura'. Từ giờ đến một trăm ngày, màu của ấn ký sẽ càng lúc càng đậm đến khi đỏ như máu, là thời điểm hiến tế cho Huyết Anh Đào." Ngón trỏ sờ ấn ký hoa, âm thanh bình thản kể ra. "Từ khi mới sinh thể chất em đã yếu ớt, màu mắt đỏ là dấu hiệu đầu tiên nhận biết 'Sakura'. Cha và mọi người đều cố ý bỏ qua, giờ thì không thể không thừa nhận rồi."
"Đừng nói nữa!!!!"
Lâm ôm chặt Bạch Anh. Ngày thường nghiêm cẩn chấp hành tôn ti không thể ngăn cản anh ôm sinh mệnh yếu ớt vào lòng. Bạch Anh là tinh linh của anh, anh không cho phép bất cứ thứ gì cướp đi. Không cho phép!
Cảm nhận vòng tay siết chặt run rẩy, Bạch Anh tựa đầu lên vai Lâm, hít vào mùi hương đặc biệt trên cơ thể Lâm. Thật muốn cứ mãi đứng im như thế này. Đã rất lâu rồi không được thân cận Lâm gần như vậy, gần đến mức nghe tiếng tim đập, cảm nhận nhiệt độ làn da ấm áp truyền qua lớp vải áo. Khóe môi khẽ nhếch nụ cười khổ, cọ đầu vào bờ vai rộng.
Nhưng thời gian sẽ không ngừng lại vì bất kỳ ai. Hoàng hôn đã tắt, màn đêm rũ xuống tấm màn.
"Chúng ta vào nhà thôi." Bạch Anh tiếc nuối lên tiếng.
Lâm buông tay, lùi bước tách ra một khoảng cách. Bạch Anh mất mác vươn tay muốn nắm chặt lại chỉ có thể bất lực thả xuống.
"Tôi đưa thiếu chủ đi." Lâm cúi người bế cậu lên, đi hướng hành lang, bỏ lại Huyết Anh Đào sau lưng.
Bạch Anh xuyên qua vai Lâm nhìn Huyết Anh Đào sừng sững trong bóng đêm. Con ngươi đỏ như hòa cùng cánh hoa.
Trong căn phòng lớn, những người lớn tuổi vẻ mặt nghiêm túc ngồi hai bên trái phải. Bạch Anh kính cẩn nói.