khiến đầu Phương Mỹ Diễm lệch sang trái. Phương Mỹ Diễm trợn to mắt không tin được, khóe miệng chảy ra tơ máu.
"Lâm....tại....tại....sao....?"
Cái tát tiếp theo đánh vào má phải, lực đạo càng mạnh. Lâm lạnh lùng quát.
"Còn không mau lôi ả điên đi? Muốn nghe lời điên khùng làm bẩn tai thiếu chủ hả?!"
Đám người vâng dạ, vội vàng kéo Phương Mỹ Diễm không ngừng la thét chói tai đi xa.
Căn phòng yên tĩnh, không giống như lúc sáng sớm không khí ấm áp vui sướng. Lâm sống lưng thẳng tắp, quay lưng cách Bạch Anh ba bước chân. Anh đang chờ đợi lời giải thích. Hôm nay điều cậu làm rất khác thường, anh không hiểu nổi. Bàn tay Lâm run rẩy. Dường như anh sắp vén tấm màn bí mật, mà đằng sau là bóng tối anh không muốn biết.
Bạch Anh ngồi trên giường, tay vò nhàu tấm vải, môi mím chặt. Rốt cuộc cậu dứt khoát ngẩng đầu đối mặt với Lâm.
"Lâm....tôi...."
"Thứ lỗi đã quấy rầy!"
Mạnh Uy đứng ngoài cửa lớn giọng nói.
Bạch Anh nét mặt biến đổi, sau cùng vẻ mặt bình tĩnh hơi gật đầu chào. Mạnh Uy cũng gật đầu đáp lại, mắt nhìn chằm chằm Lâm.
"Cậu Lâm, mời ra nhà chính, các trưởng lão có chuyện muốn nói." Mạnh Uy dùng kính xưng tiết lộ điều gì đó.
Bạch Anh chấn động, nắm tay siết chặt. Lâm trong mắt hiện lên hưng phấn.
"Nhưng thiếu chủ còn chưa ăn sáng." Lâm do dự. Không có gì quan trọng hơn chuyện liên quan đến cậu.
"Anh đi đi, đồ ăn sai người khác bưng tới là được." Bạch Anh mỉm cười.
"Cậu Lâm, xin mau lên, các trưởng lão đang chờ!" Mạnh Uy thúc giục.
Lâm nhìn Bạch Anh, sau đó dứt khoát xoay người đi theo Mạnh Uy.
Đến khi bóng lưng Lâm đã khuất tầm mắt, Bạch Anh vẫn giữ khóe miệng giơ lên. Chỉ là cậu không biết, nụ cười trông như muốn khóc.
Vẫn là căn phòng hôm qua. Vẫn là các vị trung niên ngồi hai bên trái phải. Chỉ khác chính giữa ghế mà Bạch Anh ngồi nay bỏ trống. Lâm thong dong bước vào, không hề sợ hãi áp lực không khí. Anh đứng giữa phòng, như không cảm giác hàng chục ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm mình. Các vị trung niên ngồi trên ghế trầm mặc thật lâu sau, hài lòng gật đầu hướng về phía cụ ông lớn tuổi nhất ngồi gần chính giữa ghế. Thấy mọi người đã nhất trí, cụ ông vuốt râu, uy nghiêm ra tiếng.
"Lâm, con riêng của cố trưởng tôn Phạm Minh Vũ. Nay chúng ta thừa nhận ngươi họ Phạm, lấy tên đầy đủ là Phạm Văn Lâm. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là trưởng tôn của Phạm gia!"
Hai bàn tay mảnh khảnh vuốt mặt, nắng vàng không thể sưởi ấm đáy lòng lạnh lẽo tận xương. Bạch Anh ngửa người ra sau, bất lực thì thào.
"Thời gian....đã đến."
Theo nghi thức nhập gia là tế bái tổ tiên, nghe đọc bài tụng văn, ba quỳ chín lạy, cuối cùng là cung kính cúi đầu chào từng vị trưởng giả. Không ai phát hiện đáy mắt Lâm cuồng phong bão tố, cũng không nghe thấy âm thanh nhẹ như gió thoảng.
"Thời gian....đã đến."
Phạm gia sắp hủy trong tay ta! Các ngươi sẽ trả giá năm xưa đã nhục mạ mẹ ta!
Bạch Anh, không lâu nữa em sẽ là người bình thường.
Bạch Anh..... Bạch Anh..... Bạch Anh.....
Trong thời gian chuẩn bị lễ tiếp nhận trưởng tôn, song song Lâm dần nắm giữ tài lực gia tộc. Đối với tốc độ nhanh chóng tiếp nhận và quản lý chặt chẽ tài sản khổng lồ của Lâm, người trong tộc mừng rỡ đã chọn đúng người vào vị trí. Họ tin tưởng với sự dẫn dắt của trưởng tôn trẻ tuổi này, gia tộc sẽ ngày càng phồn vinh hơn. Họ không biết, đó là thành quả bao năm qua anh nghiên cứu để dễ thâu tóm thế lực Phạm gia.
Dù không muốn, Lâm không có cách nào luôn luôn bên cạnh Bạch Anh. Lâm chọn lựa cẩn thận mười người hầu xuất sắc nhất hầu hạ cậu, trong thời gian anh tạm thời rời đi. Anh không quên vụ bắt cóc năm xưa, từ ngầm đến công khai bố trí những thuộc hạ giỏi nhất ngày đêm bảo vệ cậu. Sai lầm một lần đã đủ, thời gian trôi qua không quay ngược lại cho dù có hối hận thế nào. Lâm không bao giờ muốn thấy hình ảnh Bạch Anh nằm bất động lần nữa.
Thời gian nhanh trôi qua. Ngày kế nhiệm trưởng tôn càng gần, sức khỏe Bạch Anh càng suy yếu. Lâm mặt ngoài bình tĩnh bên trong cuồng loạn. Anh tìm đến tất cả bác sĩ giỏi nhất từ trong nước đến ngoại quốc, từ tây y đến đông y, nhưng không ai biết cách chữa bệnh. Mọi người đều ngầm hiểu, Bạch Anh tới lúc hiến tế cho Huyết Anh Đào.
Lâm càng bận rộn hầu như không phút nào nghỉ ngơi, anh phải nhanh chóng thúc đẩy Phạm gia đến hủy diệt, trước khi Bạch Anh chống đỡ không nổi nữa.
Ông trời! Huyết Anh Đào! Làm ơn đừng cướp đi mạng sống Bạch Anh! Tôi nguyện đánh đổi sinh mạng mình và của những người khác, chỉ cần Bạch Anh được bình yên khỏe mạnh!
Ngày tổ chức nghi lễ tiếp nhận trưởng tôn, bỗng cảnh sát ập đến bao vây Phạm gia, mọi người bất ngờ không kịp trở tay. Trưởng đội cảnh sát hình sự đưa đến công văn của tòa án, liệt kê các tội từ buôn lậu hàng cấm cho đến giết người. Ứng với tội trạng tịch thu tài sản, bắt giam người. Phạm gia làm mưa làm gió cả đất nước mấy chục năm nay một chốc bị đốn ngã.
Gió thổi bay cánh hoa trắng rơi rụng trên sợi tóc đỏ rực. Bạch Anh mặc đồ màu trắng, vẫn là thiết kế kỳ lạ xen lẫn giữa Trung Quốc và Nhật cổ, ngồi dưới gốc cây anh đào, yên tĩnh và thánh khiết, trông như tinh linh. Cậu nhìn người đàn ông trước mặt.
"Anh Anh, vào nhà thôi. Em mới khỏe một chút, đừng ra gió." Lâm lo lắng cau mày, kiên nhẫn khuyên nhủ.
Bạch Anh mỉm cười, nhẹ giọng nói. "Lâm, anh từng nói không bao giờ nói dối em. Câu này bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?"
"Đương nhiên."
"Là anh làm?"
"......" Lâm im lặng, câu hỏi không có