cầu nguyện.
Huyết Anh Đào, mặc kệ ngươi là thần hay ma, ta chỉ cầu ngươi chữa khỏi đôi chân cho Phạm Bạch Anh. Chỉ cần Phạm Bạch Anh đôi chân lành lặn có thể đi như người bình thường, ta bằng lòng trả bất cứ giá nào. Ta nguyện giao ra thân thể hay linh hồn của ta chỉ cầu ngươi cho chân Phạm Bạch Anh lành lặn. Cầu ngươi! Cầu ngươi! Huyết Anh Đào!
Huyết Anh Đào khẽ rung động cành cây dù gió không thổi.
Kỳ tích không phát sinh.
Bạch Anh xuất viện, cơ thể khỏe mạnh, trừ sau này luôn phải có người ôm đi. Có lẽ vì vậy mà Bạch Anh ít khi rời khỏi sân của mình, không tiếp xúc với ai, ngày càng trở nên im lặng.
Những lúc nhìn cậu ngồi bất động giống như trở thành búp bê vô tri, Lâm hốt hoảng lao tới ôm lấy cậu. Anh cố nói chuyện đùa giỡn, để cậu cười, để đôi môi động, để chứng minh cậu còn sống. Anh sợ hãi chỉ chớp mắt cậu sẽ tan biến trong hư vô. Anh luôn ở bên cậu, không dám rời mắt.
Qua sự kiện bắt cóc, Lâm càng thêm quyết tâm hủy diệt Phạm gia. Anh muốn Bạch Anh sống lâu hơn bất cứ ai, sống vui vẻ hạnh phúc hơn bất cứ ai. Vì điều này, anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.
"Ưm....."
Tiếng rên khẽ làm Lâm giật mình khỏi hồi tưởng. Anh nhìn hai hàng lông mày như trăng khuyết khẽ chau lại, ngón tay vô thức vuốt ve. Bạch Anh khép mở môi nói mớ, cọ mặt vào bàn tay lớn, thỏa mãn thở dài như con mèo nhỏ.
Lâm trìu mến mỉm cười, trong mắt tràn đầy yêu thương say đắm. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cậu, thì thầm.
"Vì em, anh nguyện đôi tay vấy máu." Năm ngón tay khẽ khàng, từng chút một đan vào năm ngón tay mảnh khảnh hơi mở ra. "Bạch Anh, anh muốn bảo hộ em."
Tia nắng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ rơi xuống làn da trắng trong suốt, rèm mi rung động khẽ chớp. Đôi mắt màu hồng ngọc nhuộm sắc nắng trở nên mông lung. Một nụ hôn nhẹ trên trán. Thiên sứ mỉm cười.
"Lâm."
Lâm vẻ mặt hiền hòa nhìn Bạch Anh dụi mắt, bộ dáng chưa tỉnh ngủ đáng yêu như con mèo nhỏ. Đôi tay nắm chặt kiềm nén không vươn ra ôm cậu vào lòng. Thay vì thế lấy khăn ướt lau mặt cho cậu, anh như thường lệ hỏi.
"Hôm nay muốn ăn sáng cái gì?"
"Muốn......" Lười biếng ngân nga.
Cánh cửa bị thô bạo đập vào tường cắt đứt lời nói. Cái bóng lạp dài trên mặt đất như mũi giáo nhọn, che khuất ánh sáng. Nhìn khách không mời mà đến, Lâm nhíu mày.
"Bà chủ."
Phương Mỹ Diễm đến làm cái gì? Trong đầu nhanh chóng đánh giá tình trạng thất thường của Mỹ Diễm, anh nhấc chân che trước mặt Bạch Anh.
Phương Mỹ Diễm tóc tai bù xù, mắt vằn đỏ, vẻ mặt dữ tợn lao thẳng tới giường. Đôi tay mười móng dài sơn đỏ vươn ra như muốn xé rách thứ gì đó. Không để Mỹ Diễm tiếp cận giường, Lâm nắm vai bà ta ghì lại, trầm giọng.
"Thiếu chủ vừa mới tỉnh dậy. Bà chủ nếu có gì muốn nói xin đợi lát nữa quay lại."
Phương Mỹ Diễm giống như không nghe thấy Lâm xua đuổi, vùng vẫy muốn thoát khỏi kiềm chế, đôi mắt hung tợn nhìn chòng chọc Bạch Anh.
Sau lưng Lâm, Bạch Anh thong thả chỉnh lại áo ngủ ngay ngắn, ngẩng đầu nhìn Mỹ Diễm, nở nụ cười. Không phải như khi gặp người lạ, nụ cười lễ phép không thể bắt bẻ. Không phải như khi bên Lâm, nụ cười hồn nhiên ngây thơ, có lúc nghịch ngợm khẽ cười. Khóe môi Bạch Anh hơi nhếch, đáy mắt khinh thường ngạo mạn, như nhìn một con kiến. Nếu giờ phút này có một người khác nhìn thấy, nhất định phải công nhận, Bạch Anh quả nhiên là thiếu chủ một gia tộc.
Phương Mỹ Diễm bị nụ cười kia kích thích, càng phát điên vùng vẫy. Ngay lúc Lâm sắp khống chế không được, định đánh ngất bà ta, trong phòng lại vào mấy người. Ba bốn người đàn ông cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, mặc cùng đồ màu đen tiến tới kéo Phương Mỹ Diễm ra.
Bạch Anh vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Đây là có chuyện gì?"
Một người đeo kính đen râu quai nón bước ra cung kính đáp.
"Thiếu chủ. Sáng nay bà chủ nghe nói sẽ đi cùng cố trưởng tôn, quá vui mừng nên tinh thần có chút kích động."
"Dì Phương và cha tôi yêu nhau tha thiết, nay muốn chết cùng nhau là lẽ thường. Các người nhanh chóng nhập quan động thổ, đừng để dì ấy chờ lâu sốt ruột." Bạch Anh nhẹ gật đầu, ngữ điệu đau thương.
Lâm kinh ngạc nhìn Bạch Anh. Từ mấy trăm năm trước, một người có địa vị cao chết đi, sẽ chôn theo người hoặc vật khi còn sống họ thích. Đa phần là vàng bạc châu báu, vợ bé và người hầu. Nhưng thời nay tập tục này hầu như biến mất. Tại sao Bạch Anh muốn thực hiện nó? Là như cậu nói vì Mỹ Diễm quá thương chồng nên muốn đi theo? Lâm không tin. Người đàn bà dâm đãng đó ngủ qua bao nhiêu đàn ông, Minh Vũ cách Mỹ Diễm hai mươi tuổi, ai nhìn đều hiểu bà ta lấy ông chỉ vì vật chất. Lâm càng không tin Bạch Anh không biết điều này. Cậu đơn thuần nhưng không ngu ngốc.
Trong lòng tràn ngập thắc mắc, Lâm im lặng không lên tiếng, lẳng lặng đứng cạnh cậu. Bạch Anh hơi cúi đầu, che dấu tia sáng trong mắt nhấp nháy.
Không tránh khỏi bị kiềm giữ, Phương Mỹ Diễm tâm thần gào rống, tiếng thét sắt nhọn chấn động chim chóc bay đi.
"Phạm Bạch Anh! Ta biết tại sao mày làm như vậy! Mọi người đều bị bộ mặt ngây thơ của mày lừa gạt, nhưng ta thì không! Mày sợ ta nói cho mọi người biết bản chất ghê tởm của mày, nên muốn giết ta, đúng không? Ha ha, không dễ vậy đâu! Trước khi chết ta phải kéo mày chôn cùng! Phạm Bạch Anh! Ta nguyền rủa mày xuống mười tám tầng địa ngục chịu quỷ dữ tra tấn! Ta nguyền rủa mày......" Phương Mỹ Diễm tinh thần thác loạn, nói năng cũng lộn xộn, chỉ biết không ngừng lặp lại nguyền rủa. Bỗng trước mặt tối sầm, Phương Mỹ Diễm ngẩng đầu, thấy là Lâm, khuôn mặt vặn vẹo vui mừng giãn ra. "Lâm! Mau giúp....."
Một cái tát mạnh