/>
Anh trở lại bàn cùng lon bia và ly nước cam, phía sau là cô gái phục vụ với chiếc khay đầy ắp mấy món fastfood.
- Tôi là sinh viên chứ có phải đại gia như anh đâu mà vào đây đốt tiền?
Anh cười, ngồi xuống ghế đối diện rồi đẩy cái hamberger đến trước mặt nó. Giờ thì nó mới để ý kỹ anh, dù trước đó nó đã nhìn anh chằm chằm không dưới 2 lần. Nãy thì nó chỉ thấy là anh cao, ít nhất là hơn nó một cái đầu. Và cho dù nó có thấp bé gần nhất lớp thì bọn bạn nó cũng không cao đến thế. Anh cũng khá vạm vỡ với chiếc áo sơmi trắng và quần jeans. Anh nam tính hơn nó, hiển nhiên, cho dù nó đã cố gắng tống mình vào mấy lớp thể hình mà vẫn không thay đổi được vóc dáng nấm lùn. Khuôn mặt anh góc cạnh và…đẹp trai. Mắt anh màu xanh nhạt, một màu mà chắc chắn không một người Việt Nam gốc nào có. Và tóc thì nâu, không hẳn là gọn gàng nhưng hợp với khuôn mặt.
- Này! Cậu vẫn hay nhìn người ta như thế à? Ăn đi chứ! Tôi nói là tôi bồi thường cho cậu rồi còn gì? À, mà cậu đeo khăn của tôi cũng hợp đấy chứ nhỉ? Nhưng sao có vẻ to thế?
- Tôi là người máy hay sao mà trả lời được nhiều câu thế một lúc? Có mỗi một cái khăn thì anh lấy rồi! Không quàng khăn anh để làm xác ướp trong thời tiết này chắc? Mà cái khăn này thì dài chết được!!
Nó nhìn cái hamberger, ngán ngẩm, rồi lại quay ra nhìn anh. “Sao người ta cứ khoái làm cái hamberger to thế không biết!?!”
- À! Tôi chưa biết tên anh đó?
- Tưởng cậu không cần biết luôn? Tôi tên Sơn,Phạm Thanh Sơn_Victor pham.
- Đó là lý do vì sao trên cái khăn này có chữ Vic? _Nó chỉ vào chiếc khăn đang đeo trên cổ.
- Ừ!
- Còn tôi là Cường.
- Đỗ Việt Cường! Sinh viên năm hai học viện Kĩ thuật quân sự.
Anh nhấp ngụm bia rồi nhìn nó tinh quái. Còn nó thì lại nhìn anh chằm chằm. Hình như với con người này nó chỉ biết có nhìn thôi hay sao ấy.
- Ăn đi chứ!! Cậu không đói à?
- Làm sao anh biết?
- Ăn hết cái hamberger đó rồi tôi nói cho!
Tò mò là một thói xấu. Và đôi khi nó thường hay mắc phải thói xấu, dù cố tránh thế nào đi nữa. Thế là, với sự dụ dỗ của anh, nó cố nhồi nhét cái hamberger to ụ kia vào bụng, dẫu rằng trước đó chẳng có ai ép được nó ăn đến nửa cái. Nhưng anh lại là một con cáo già. Anh nhanh chóng chuyển đề tài đến tên tuổi và chiếc khăn. Rồi nó cũng quên luôn mục đích ban đầu của mình. Anh ép nó ăn thêm vài miếng pizza và uống sạch cốc nước cam trước khi gọi người dọn dẹp. Nó thả người trên ghế sofa, gối đầu lên tay. Ghế bên kia, anh cũng ngồi dựa lưng thoải mái. Nó và anh nói chuyện cho đến khi giọng anh nhẹ nhàng đưa nó vào giấc ngủ.
4h chiều. Anh gọi nó dậy. Đã đến giờ nó phải đi học.
“AAAAAHHHHHHHH…. Sao mình ngủ được trước mặt người lạ cơ chứ?” Nó hét lên trong tiềm thức. Trước đến giờ, nó chỉ cảm thấy yên tâm khi ngủ yên tĩnh một mình. Và khi nó còn đang đấu tranh nội tâm, anh lấy xe rồi gọi nó xuống. Anh đưa nó sang bên Bách Khoa, nơi nó đang theo học để trở thành một chuyên viên An ninh mạng.
- Cậu là một người thú vị đấy!!
- Còn anh thì kì quặc!!!
Nó vênh mặt lên khi anh nhìn nó trêu chọc, rồi chạy vào sân trường, suýt vấp ngã với cái dây giày. Phía sau, anh nhìn nó phì cười, lắc đầu. Anh trai của nhóc em gái kết nghĩa, đúng là… hai anh em!
End chap 2~
******
Chap 3
Bầu trời đen kịt. Không trăng. Không sao. Và gió thì vẫn gào thét phá phách mấy đôi tình nhân đang ôm ấp nhau bên bờ Hồ Tây. Tất nhiên, thiên nhiên bao giờ cũng thắng. Mấy chàng mấy nàng đành rời bỏ cái nơi hẹn hò lãng mạn vừa có thể ngắm mặt hồ lóng lánh ánh đèn từ hàng phố ẩm thực nghi ngút vừa có thể nhìn ra con đường Hàn Quốc đẹp như mơ, nơi ngự trị của thành phần đại gia trong thành phố. Ở nơi trống vắng chỉ có nước, cây và không khí như thế này, gió cứ thoả sức mà hoành hành. Thế nên, mấy đôi kia có ôm ấp nhau thế nào đi nữa cũng đố mà chống chịu nổi cái buốt giá từ sương đêm và màn ô nhiễm tiếng ồn của kẻ phá đám. Không rời đến nơi yên tĩnh hơn, có hét vào mặt nhau cũng chưa chắc đã thẩm thấu được chứ đừng nói là thủ thỉ tâm tình mấy lời ngọt ngào âu yếm (mà theo một số người vô tình chứng kiến thì chuối sến đến phát sặc amilaza).
Ở một nơi mà những con người khao khát yêu thương kia mơ về (tức là nơi yên tĩnh, ấm áp và đẹp như không có thực mặc dù vẫn đang lù lù ở đó), một con người đang buông mình trên salon sang trọng ngắm trời, ngắm nước và ngắm gió. Với dàn kính Euro Window cách âm ở tất cả các cửa sổ và cửa đi, gió có tha hồ gào, thét, gầm, rú, hú thì vị chủ nhân của ngôi biệt thự bên bờ hồ kia vẫn điềm nhiên thả hồn vào tâm thức. Thiên nhiên luôn thắng con người, nhưng đôi khi lại chẳng động đến được con người ta.
Sơn tựa lưng vào ghế salon phía trong ban công tầng hai nhìn thẳng ra mặt hồ thơ mộng. Xa xa, thỉnh thoảng sáng lên ánh đèn le lói từ chiếc xe máy của đôi tình nhân nào đó vừa quyết định “ra đi”.Anh ngửa mặt lên như đang ngắm bầu trời vốn không có gì để ngắm ngoài một màu đen. Anh mỉm cười, nụ cười có sức sát thương cao chót vót đối với phái nữ mà con em kết nghĩa của anh tóm lược một cách đầy súc tích và ngắn gọn là “gian tà”. Sức hấp dẫn mà anh vẫn tự hào đối với nhóc em có vẻ chỉ như con tép bên mép con mèo( mà con tép này nó cũng thuộc loại còn zin). Nhóc vẫn tha hồ quậy phá, trêu chọc anh không chút e sợ ánh mắt “tia lửa điện” từ những “quý tiểu thư” phía sau. Kệ! Anh càng đỡ rắc rối.
Anh nhớ đến một người. Người này hôm nay cứ nhìn anh như thể anh vừa bước ra từ tàu vũ trụ vậy. Nhưng ánh nhìn ấy không làm anh khó chịu như những cái nhìn đầy mưu mô và tham vọng của mấy cô gái cứ muốn gắn chặt cuộc đời anh vào cuộc đời họ. Ánh nhìn ấy, và cả con người dễ thương ấy, ngây thơ đến trong vắt. Nó làm anh dễ chịu. Bên người ấy, anh chẳng phải đeo cái mặt nạ lạnh lùng, kiêu ngạo mà anh đã tạo ra để mấy cô kia biết sợ mà tránh xa, cũng là để bảo vệ đường hô hấp của anh trước những mùi nước hoa nồng đến ngạt thở. B