ọi bé trai một chữ Lâm.
Cuộc sống bôn ba cực khổ, bữa đói bữa no, nhiều khi chịu đựng ánh mắt khinh thường 'xướng ca vô loài' của người đời. Nhưng Lâm luôn vui vẻ cười, mọi người trong đoàn hát rất tốt, quan trọng nhất là có người mẹ thương yêu ở bên.
Lâm theo đoàn cải lương đi khắp đất nước, ngày kia dừng chân ở một ngôi làng hẻo lánh tại Đà Lạt. Đoàn cải lương bất hạnh bị nhiễm độc bệnh trong làng. Độc bệnh lan tràn rất nhanh, chỉ một tuần cả làng biến thành làng chết. Lệ Ngọc cũng không tránh thoát khỏi. Trước khi chết, nàng nói cho Lâm thân thế thật sự.
Lúc nàng diễn ở sân khấu thành phố, luôn có vị khách ngồi nghe và tặng những đóa hoa hồng. Lần đầu tiên vị khách tiến đến mời đi ăn, Lệ Ngọc biết mình đã yêu, mối tình đầu tiên cũng là cuối cùng.
Nàng thích người ấy mềm nhẹ vuốt mái tóc và thì thầm: em như đóa sen, tuy ở phong trần mà không nhiễm bẩn.
Nàng thích người ấy chạm nhẹ vào môi, nụ hôn dịu dàng trân trọng.
Nàng thích người ấy từ sau lưng ôm lấy, bao thân thể mảnh mai vào trong lồng ngực rộng lớn. Phong trần mệt mỏi, chỉ nguyện một nơi an tâm dựa vào.
Cho nên ngay từ đầu người ấy nói đã có vợ, sẽ không cưới nàng, Lệ Ngọc vẫn như thiêu thân dâng hiến linh hồn trinh nữ.
Mười ngày bên nhau ngọt ngào. Mười ngày qua đi nên tỉnh mộng. Người ấy rời khỏi, để lại báu vật quý giá cho nàng, một sinh linh bé bỏng.
Lệ Ngọc cười dịu dàng, đứt quãng trăn trối, nàng không hối hận gặp gỡ người ấy. Chỉ tiếc nuối không thể gặp lại một lần nữa. Giọt lệ trong suốt chảy dài khóe mắt. Lâm từ đầu đến cuối không nói, không để lộ biểu tình, im lặng nghe nàng kể, im lặng nhìn nàng khép mắt.
Mười sáu tuổi Lâm đi nửa vòng đất nước trở về nơi sinh ra, Sài Gòn, gõ cánh cửa ngôi biệt thự rộng lớn. Khi cánh cửa mở, ôm trong tay hũ tro cốt, Lâm bước chân vào Phạm gia. Lâm chỉ là muốn gặp người cha từ khi sinh ra chưa biết mặt, cho ông ấy biết tiếc nuối cuối cùng của Lệ ngọc, sau đó sẽ rời đi.
Nhưng khi gặp cha rồi, Lâm đổi ý.
Lâm vĩnh viễn không quên ánh mắt khinh bỉ, những lời nói ác độc nhục mạ từ người xung quanh, câu nói lạnh lùng của Phạm Minh Vũ.
-Con trai một con hát đê tiện không xứng họ Phạm. Nhưng dù sao ngươi có dòng máu của ta, không thể để ngươi lưu lạc bên ngoài làm mất mặt dòng họ. Từ giờ ngươi hãy đi hầu hạ con trai của ta, Phạm Bạch Anh. Nhớ kỹ, nhờ ơn ta nhận nuôi mà ngươi có cơm ăn chỗ ở, đừng gây ra chuyện gì không cần thiết! Ngươi không có họ, tên ngươi là Lâm!
Lâm mím môi cúi đầu, không để bất cứ ai nhìn thấy đôi mắt căm hận. Cắn chặt môi ngăn chặn tình tự phập phồng. Đột nhiên Lâm muốn cười, rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.
Mẹ, có nghe ông ấy nói gì không? Người đàn ông mẹ yêu suốt mười mấy năm, người đàn ông cho đến lúc chết mẹ vẫn không quên, đang sỉ nhục mẹ! Buồn cười! Thật sự buồn cười!
Ngón tay cứng ngắc dọc theo hoa văn hủ tro cốt, Lâm nhếch khóe môi.
Dòng máu con hát đê tiện? Không xứng họ Phạm? Ha ha, được rồi, sẽ có một ngày các người hối hận những lời hôm nay đã nói! Có một ngày Phạm gia sẽ hủy diệt trong tay tôi! Trong tay người tên Lâm!!!
Trong đầu hình thành kế hoạch, Lâm giả vờ hèn mọn run giọng.
-Cám ơn...cám ơn cha. Ở bên ngoài lưu lạc không có cơm no áo ấm, nay cha cho con chỗ ở con vô cùng biết ơn.
Từ nhỏ đã nhìn thấy bao nhiêu vở kịch, qua mắt mọi người diễn giả mà như thật với Lâm không hề khó. Quả nhiên Phạm Minh Vũ khinh thường hừ lạnh.
-Nhớ kỹ, ngươi thân phận là người hầu. Gọi ta là trưởng tôn.
-Dạ...cha....không, trưởng tôn.
Đi theo người hầu tới gặp em trai khác mẹ, không là cậu chủ sắp tới, Lâm trong lòng tràn đầy hắc ám. Là nên đào tạo nó thành đồ vô dụng, từ từ thâu tóm quyền lực về mình? Hay là dụ dỗ khiến nó tín nhiệm, sau đó từ chính tay nó diệt gia tộc? Thật muốn nhìn bộ mặt kinh hoàng của ông ta khi gia tộc bị chính tay con mình hủy diệt.
Khoảnh khắc bước qua cánh cửa vào trong sân chỉ có duy nhất một gốc cây anh đào. Lâm như bước qua một tầng kết giới, đến thế giới khác tràn ngập ánh sáng.
Dưới gốc cây anh đào đỏ rực, cậu bé trông giống búp bê im lặng ngồi. Khi Lâm tới gần, búp bê ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm nhau, Lâm ngừng thở. Đây thật là con người sao? Tóc đỏ, mắt đỏ, lông mi chớp động như ngọn lửa đang thiêu đốt. Xinh đẹp không đủ để hình dung sủng ái của thượng đế dành cho đứa trẻ. Nhìn đứa trẻ mặc trang phục cổ quái, Lâm đã nghĩ, hay đây là tinh linh của cây anh đào?
Thất thần qua đi, Lâm lập tức đoán ra đó là ai. Phạm Bạch Anh, con trai duy nhất của trưởng tôn.
Hơi khom người, Lâm nói:
-Thiếu chủ? Tôi tên Lâm, từ nay là người hầu của thiếu chủ.
Bạch Anh giống như con bướm trong gió bay đến bên Lâm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh, mỉm cười ngây thơ hỏi:
-Anh sẽ chơi cùng tôi chứ?
Chơi? Đúng vậy, chúng ta sẽ chơi một trò chơi rất thú vị!
Không thấy trong mắt Lâm thâm trầm, cậu ngơ ngác nhìn nụ cười nửa miệng:
-Vâng, thiếu chủ.
Nghe được đáp án, đôi mắt to tròn sáng lên, con ngươi bên trong càng như có ngọn lửa đang nhảy nhót.
-Luôn luôn luôn luôn cùng tôi?
-Phải.
Bạch Anh nở nụ cười. Giống như khoảnh khắc ánh sáng xua tan đêm tối. Giống như gió mát thổi tung cánh hoa đang vờn quanh hai người. Giống như tên của Bạch Anh, đó là một nụ cười thánh khiết thanh tẩy linh hồn.
Vào giây phút đó, Lâm thay đổi quyết định. Anh sẽ không làm gì tổn thương đứa trẻ này. Anh sẽ bảo vệ nụ cười này, bảo vệ tâm hồn thuần kh